GẮNG SỐNG ĐẾN BÌNH MINH - Trang 121

chỗ khác, thậm chí cũng không thèm đoái hoài gì đến cậu bé mà trước đây
anh rất quý mến. Quan hệ tốt đẹp giữa hai người suốt hai năm tới đây chấm
dứt. Cho đến tận ngày giải ngũ, Michiaep cũng vẫn không nói với Igo một
lời, anh làm như không thấy cậu bé và không thèm đáp lại lời chào khi Igo
gặp anh, thậm chí khi gặp, anh chẳng thèm nhìn Igo. Igo không hề giận
Michiaep, cậu biết rằng sự khinh bỉ ấy đối với cậu là xứng đáng.

Chẳng bao lâu, trên đường đi của họ xuất hiện một cánh rừng thưa. Đó

là cánh rừng thông non mới trồng trước chiến tranh. Họ trượt nhanh, gần
như sát bên nhau, rồi bỗng cả hai đều khựng lại. Hình như có một con
đường ở ngay bìa rừng men theo những vệt trũng. Trên đường, những chiếc
xe chậm chạp chạy về phía nào đấy. Lúc đầu Ivanôpxki có cảm giác mình
lạc hướng và tách khỏi đường nhựa. Nhưng sau đó anh hiểu rằng đây không
phải là đường mà có thể là một triền dốc nào đó. Nhưng tại sao ôtô lại chạy
trên triền dốc ấy?

Sững sờ, Ivanôpxki dừng lại một lúc bên bìa rừng. Những chiếc ôtô

chạy rất gần chỗ các anh đang đứng. Chiếc đi đầu bật đèn pha sáng chói,
thùng xe cao lắc la lắc lư. Ba chiếc đi sau cũng có thùng xe cao, phủ kín
như thế. Chúng chở gì? Nhưng chúng chở những thứ ấy từ đâu và chở đến
đâu. Không tiến lại gần đường, Ivanôpxki đi dọc theo bìa rừng để theo dõi
chúng.

Anh đi rất chậm, chốc chốc dừng lại để nghe ngóng. Tiếng động cơ

điêden trầm đục, xa xa vẫn vẳng đến, sau đó lại bị gió át đi, rồi có lúc như
im bặt. Ivanôpxki sửa lại chiếc thắt lưng da đã sệ xuống vì đeo lựu đạn
nặng, rồi nhìn sang Pivôvarôp. Pivôvarốp lặng lẽ đi cạnh anh. Rõ ràng
Pivôvarốp cũng linh cảm thấy điều gì đấy và khó khăn lắm mới kìm được
hơi thở gấp của mình.

- Thế nào? Có nhìn thấy gì ở đấy không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.