GẮNG SỐNG ĐẾN BÌNH MINH - Trang 135

- Cái gì ở đằng kia? - Ivanôpxki hỏi Pivôvarốp với giọng khàn khàn.

Lúc này Pivôvarốp đứng ở chỗ thay quần áo gần kề cửa.

- Hai thằng ra cổng... Chúng hút thuốc. Ồ! Chúng lại đi đâu đấy?

- Bọn Đức?

- Vâng.

- Không sao. Hãy theo dõi xem chúng đi đâu. Chẳng dễ dàng gì mà bắt

được ta.

Dĩ nhiên, Ivanôpxki hiểu rõ những lời an ủi vô căn cứ của mình, nhưng

anh còn có thể làm gì hơn thế nữa? Anh biết, nếu bọn Đức phát hiện ra các
anh thì các anh sẽ đánh trả quyết liệt cho đến lúc hết đạn mới thôi, còn sau
đó... Nhưng có thể bọn chúng chưa phát hiện ra? Cũng có thể bọn chúng
kéo nhau ra khỏi xóm rồi đi đâu đấy? Lạ thật, nhưng lúc này hình như có
cái gì đó rất mới hiện lên trong cảm giác của anh, cái đó hầu như rất xa lạ
với bản tính anh, cái đó cũng chẳng phải là sự bình tĩnh vốn có của anh khi
gần bọn Đức... Hình như anh không còn vội vàng, hăm hở, sốt ruột trong
ngày cuối cùng này nữa. Tất cả những cái đó đã biến đâu mất. Có lẽ chúng
vơi dần với sức lực của anh! Giò đây, anh gắng suy nghĩ, cân nhắc cho thật
chính xác để hành động đúng đắn. Vì rằng, trong những giò phút cuối cùng
thường dễ mắc sai sót. Và điều đầu tiên anh hiểu rất rõ là: phải chờ đợi,
kiên trì chờ đợi.

Giữa ban ngày, ban mặt trên cánh đồng mênh mông tuyết phủ, ở cuối

xóm nhỏ này, không thể làm điều gì khác ngoài việc giữ gìn, hồi phục sức
lực để khi màn đêm buông xuống sẽ tìm cách tự giải thoát. Nhưng chờ đợi
cũng cần phải có sức lực, phải làm sao để tư tưởng không chao đảo và giữ
vững được ý chí. Điều này chẳng dễ dàng gì, thậm chí cũng khó khăn với
ngay cả Pivôvarôp. Trong cái “bẫy” của bọn Đức, thật khó mà giữ được
bình tĩnh - Ivanôpxki vừa nghĩ, vừa theo dõi xem Pivôvarốp di động trong

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.