vì buốt nhói trong lồng ngực. Ivanôpxki dùng răng tháo bao tay và anh giật
dây buộc mũ trùm đầu bằng những ngón tay ướt lạnh. Không có mũ, mặt
cảm thấy lạnh hơn, nhưng không bị vướng, đôi tai được mở thoáng, anh đã
nghe rõ tiếng xào xạc của gió trong đám cỏ dại và những âm thanh rời rạc
không rõ ràng ở phía sau.
Có lẽ họ đã bò trườn đến nửa kilômét, đã thấy một gò thông nhỏ lờ mờ,
xam xám hiện ra phía cuối bầu trời đêm u ám. Trong lúc chạng vạng này,
bầu trời dường như hòa lẫn vào cánh đồng phủ tuyết. Mười chiến sĩ đã lọt
vào giữa cái vệt luống cày và dù có đứng sát gần cũng không thể thấy rõ.
Đúng ra chỉ mới tối. Ivanôpxki hiểu rằng chỉ cần một quả pháo sáng vọt
lên, có thể thấy rõ như trong lòng bàn tay tất cả các chiến sĩ giữa vệt luống
cày trong tuyết. Và chính mỗi chiến sĩ cũng hiểu như vậy.
Nhưng lúc này vẫn yên tĩnh và tối sẫm. Trận giao chiến âm thầm nhưng
quyết liệt diễn ra từ phía sau cánh rừng, nơi lúc chiều tối thấy dạo lên
những loạt đạn nảy lửa, những ánh hồi quang của các loạt đại bác phía xa.
Còn ở phía này, mặt đất phủ tuyết dày dưới khuỷu tay, đôi lúc những đốm
sáng như những ngôi sao của pháo sáng lại nở bung trên bầu trời, và chúng
cũng mau chóng tắt ngấm trong ánh sáng mờ đục, hỗn tạp của đêm đen.
Cần phải mau chóng vượt qua bãi bồi. Họ còn chưa kịp băng qua được
khu vực tiền duyên có con đường nguy hiểm nhất dọc theo con sông nhỏ,
các chiến sĩ đã thấy mệt lả, phân đội bắt đầu bị dăng ra dần. Ivanôpxki bỗng
nhận ra không có tiếng thở của Lucasôp phía sau anh. Trung úy ngoảnh lại
chờ đợi một chút đồng thời thở lấy sức. Anh biết không được phép chậm trễ
ở đây, dù chỉ là một phút. Nhưng rõ ràng đã quá mệt, sự thận trọng đã giảm
bớt. Cách không xa có một tiếng động, và là lần thứ hai, rất khẽ. Hình như
tiếng khẩu súng trường va vào thanh trượt tuyết. Tập trung chú ý đến cao
độ. Ivanôpxki cố căng mắt nhìn sâu vào trong bóng tối lờ mờ ánh tuyết.
Một gã cẩu thả, không có cách nào gọi khác! Đối với hắn ta lúc này vẫn
không có đủ cơ hội để bù lại bằng những lời độc địa kia. Anh đã nhắc đi