GẮNG SỐNG ĐẾN BÌNH MINH - Trang 150

- Ianinca. Còn các anh, nếu không phải là bí mật quân sự? - Đôi mắt cô

long lanh nhìn sang phía Ivanôpxki cười tinh nghịch.

- Tôi là Igo, còn kia là Nicôlai.

- Tôi có một ông chú ở Minxcơ cũng tên là Igo - Igo Pêtrôvic. Các anh

đến vùng chúng tôi công tác à?

Hai chàng trai trẻ đưa mắt nhìn nhau, dẫu sao điều này cũng dính dáng

tới bí mật quân sự, và cô bạn đồng hành của họ đủ tinh nhạy để đoán ra
được ngay. Quả thật họ vừa tốt nghiệp trường trung cấp quân sự được một
tuần và được điều về một tập đoàn quân. Bộ tham mưu tập đoàn quân này
đặt trong thành phố Grốtnơ, quê hương cô.

- Đại khái như vậy. - Ivanôpxki trả lời một cách không rõ ràng.

- Grốtnơ như thế nào nhỉ, không phải là thị trấn chứ?

- Một thành phố rất tốt. Các anh chắc không ân hận đâu.

- Chị nghĩ rằng người ta sẽ cho chúng tôi ở lại Grốtnơ à? - Gômôncô trả

lời với vẻ ngờ vực phù hợp với cái tính đa nghi vốn có của anh ta. Có thể
người ta sẽ điều tới một nơi nào đó, ở một đơn vị đồn trú miền rừng chẳng
hạn.

- Ôi, rừng thì thật thích! Nơi chúng tôi cũng có rừng tuyệt lắm!...

Ivanôpxki vẫn im lặng. Tình cảm của anh với rừng, ngay cả đối với

những khu rừng nổi tiếng nhất cũng ít giống với sự thích thú của Ianinca.
Hồi còn ở trường trung học anh đã từng ở các trại hè nhiều tháng, rừng và
cánh đồng, tất cả những cái đó cũng chẳng lấy gì thích thú lắm, vì họ phải
xa nơi họ đang ở. Song dù sao ổn định được sinh hoạt lớp, trại viên cũng ở
đến tận mùa thu, và lúc đó dù thiên nhiên trở nên đẹp lộng lẫy đi chăng nữa
họ cũng cảm thấy không chịu đựng nổi, họ muốn trở về thành phố. Có

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.