GẮNG SỐNG ĐẾN BÌNH MINH - Trang 155

nhà nhỏ, cả một dãy, trông rất ngộ nghĩnh, mặt trước trông có giống những
cái lược không nào? Đó là những ngôi nhà của công nhân dệt ở Liông. Vào
thế kỷ XVII nhà triệu phú Tidengausơ đã đặt mua vải từ Liông, và đã xây
dựng những ngôi nhà để công nhân ở cũng hệt như những ngôi nhà ở nước
Pháp. Đây là căn nhà nhỏ của nữ văn sĩ Ba Lan tên là Elida Ôgiétcôva, bà
đã sống ở đây cho đến khi chết. Anh có biết không, bà đã để lại những cuốn
sách rất hay.

Bây giờ thì cái thành phố nhỏ với các thứ tiện nghi bình thường nhưng

ấm cúng, con đường lát đá vuông, hè phố lát gạch có trang trí hoa văn trên
mặt và có đường viền, tất cả đã thật sự làm anh thích thú.

Trên bờ tường nhiều nhà rợp bóng nho xanh. Ở một vài ngôi nhà, nho

leo quấn chặt quanh cành liễu lên đến tận tầng ba. Nhưng cái đợi chờ nhiều
mong muốn hơn cả là dòng sông Niôman mà Iaminca đã ca ngợi, một con
sông, theo cô kể, chảy qua chính nơi đây và chia thành phố ra làm hai phần
không bằng nhau.

Bên cạnh ngôi nhà thờ đồ sộ xây kiểu gô tích, đường phố thu hẹp về

một phía và rẽ sang hướng khác. Họ đi qua những dãy nhà bán hàng, qua
tòa thị chính thành phố và tới một góc phố, ở đấy dưới gốc cây dẻ có người
bán kem với chiếc xe đẩy tay. Iaminca đi sát bên anh, cô chạm nhẹ khuỷu
tay vào người anh, hỏi:

- Anh Ivanôpxki, tôi có thể yêu cầu anh được không?

- Được chứ, xin cứ nói. - Anh trả lời với giọng của người đã chuẩn bị

đầy đủ và sẵn sàng thực hiện những yêu cầu lớn nhất của cô.

- Anh có biết không, từ lâu tôi ước... chà, nói chung là tôi mơ ước... ví

dụ như có một chàng trai mời tôi ăn kem.

- Ôi, ăn kem ấy à... - Ivanôpxki gần như hốt hoảng. Anh là một gã như

thế nào nhỉ, đúng anh là một chàng quỉnh thực sự, có thế mà cũng không

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.