GẮNG SỐNG ĐẾN BÌNH MINH - Trang 159

đứng của một tòa nhà nổi cao lên. Xung quanh tĩnh mịch và tối thẫm, tiếng
sóng vỗ nhẹ của dòng sông Niôman nghe rõ qua các gốc liễu thoang thoảng
mùi vôi tường và phảng phất mùi thìa là ở vườn rau đâu đây.

- Thế nào, anh có hiểu không? anh có hiểu đấy là cái gì không?

- Anh chưa hiểu gì cả.

- Nhà thờ của chúng em đấy. Nhà thờ Côlôgia... xây dựng từ thế kỷ

XVII. Anh đã hiểu chưa nào?

- Hiểu rồi. Có thể ngắm đã chứ...

- Thì anh cứ ngắm đi. - Iaminca nói. - Phải nhanh nhanh lên đấy. Còn

bây giờ... Nào lại đây anh...

Ianinca lại lao vào bóng đêm, bò nhẹ nhàng qua lưới chắn hàng rào rồi

vượt qua một bức tường. Ivanôpxki chẳng còn nhìn thấy chiếc áo màu sắng
của cô nữa. Không muốn bị tụt lại sau, anh cứ lần theo lối đi của Iaminca
cho đến lúc tới một cái sân cỏ nhỏ. Ở đây cây cối che lấp hẳn vòm tròi.
Trong bóng đêm khó khăn lắm mới nhận ra một bức tường xám ngay cạnh.
Lắng nghe động tĩnh xung quanh, Ianinca đi chân không lách mình qua cái
cửa thấp, cô ném đôi giày vào, trườn hẳn qua cánh cửa và nói vọng ra với
anh, giọng thì thầm: “Bò vào đi anh!” Phải vất vả mới lách qua được
khoảng hẹp, Ivanôpxki nắm lấy cánh cửa bên trong, còn cô đã ở giữa hai
cánh cửa đó. Cánh cửa khép lại, họ như trong hũ nút, anh chẳng nhận ra gì
nữa. Để khỏi lạc anh vịn hờ vào vai cô. Trong cảnh tĩnh mịch bỗng có tiếng
vỗ đập ồn ào ngay trên cao. Ianinca giật mình, vội nói để anh yên tâm:

- Anh đừng sợ: chim bồ câu đấy!

- Anh sợ đâu nào, - Ivanôpxki khẽ đáp, anh vừa thấy thú vị vừa cảm

thấy rờn rợn.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.