GẮNG SỐNG ĐẾN BÌNH MINH - Trang 176

CHƯƠNG MƯỜI BA

Bị cóng lạnh vì rét buốt, nhưng dù sao Ivanôpxki vẫn tỉnh lại được, anh

nhớ ra ngay: anh đang ở đâu và cần phải làm gì. Mục đích cuối cùng của
anh vẫn sống trong anh ngay cả khi anh bất tỉnh, anh chỉ không biết rằng
anh đã bị ngất bao lâu và không biết mình có còn khả năng nữa không. Phút
đầu tiên tỉnh lại anh lo sợ mình đã bị chậm: trên đường im ắng, không có
một tiếng động nào vọng tới. Gió rít từng cơn trên cánh đồng và bỗng một
trận gió tuyết thốc tới phủ kín đến tận vai anh, đôi cánh tay tê dại đến nỗi
những ngón không sao cử động nổi. Nhưng anh vẫn nhớ phải bò cho được
tới đường cái, chỉ đến tận đấy cuộc hành trình của anh mới được coi là kết
thúc.

Một cuộc giao tranh tuyệt vọng với tuyết lại bắt đầu, Ivanôpxki bò

chậm, chỉ mong mỗi phút được một mét, không hơn. Sức đã kiệt lắm rồi,
anh không còn tựa được lên bằng khuỷu tay, mạng sườn ngập sâu vào tuyết
và sức tựa chủ yếu bằng chân. Anh cũng không hiểu sao chân bị thương lúc
này không cảm thấy đau. Nhưng ở ngực tất cả lại như đang bị thiêu đốt,
mọi đau đớn bây giờ như tập trung cả ở đây. Anh rất sợ, một lần nữa máu
lại ộc ra khỏi họng, đến lúc đó đối với anh, mọi cái sẽ kết thúc, vì thế anh
tránh thở sâu, anh không cho phép mình khạc nhổ ra. Anh giữ gìn lá phổi đã
bị bắn thủng như giữ một thứ cần nhất, vì những giây phút cuối cùng của
đời anh hoàn toàn phụ thuộc vào nó.

Thể lực của Ivanôpxki đã giảm sút tới mức quá tồi tệ và anh rất hiểu

điều đó. Còn tri giác của anh, giống như một diễn viên đi trên dây, luôn
luôn đung đưa giữa cái đang tồn tại và cái mê man bất tỉnh, bát cứ lúc nào
cũng sẵn sàng rơi vào cái chết, anh cố sức chịu đựng cái đau đớn quá lớn
đang choán hết tâm trí. Anh không cho phép mình bị mê man bất tỉnh
chừng nào chưa tới đường.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.