Phải nhích được ra chỗ mặt bằng phẳng của dòng suối nhưng ra được chỗ
đó phải bò uốn khúc vòng vèo như một sợi dây rối rắm quái quỷ. “Cần phải
có bao nhiêu thời gian nữa để có thể lê ra chỗ đóng băng vòng vèo đó?” -
Ivanôpxki buồn bã nghĩ. - Nhỡ chỗ đó băng không đủ độ cứng thì sao?
Với anh, hình như thời gian trôi qua dài quá đỗi mà anh lại quá chậm
chạp đến không thể tha thứ được ở trong cái lùm bụi này. Nỗi lo đè nặng lên
Ivanôpxki làm anh rùng mình. Trung úy ngoái nhìn lại, phía sau anh các
chiến sĩ đã vượt qua con lạch và đang đợi lệnh để vận động lên phía trước.
Trong bóng tối xám nhạt, một vài khuôn mặt chiến sĩ ngay gần sát anh cũng
không nhìn rõ nữa, những chiến sĩ ở phía sau hoàn toàn không nhận ra
được, điều này khiến trung úy nảy ra quyết định mới: bò hẳn lên mặt tuyết.
Lần này anh bò cũng không nhanh hơn, vừa lúc một quả pháo sáng lại
vút lên, đồng thời một phát súng nổ bay tới. Trung úy ép mình xuống tuyết
cố sức quan sát màu sắc trắng đen lẫn lộn của những cành cây trong tuyết
trắng. Không, quả pháo sáng bay ra phía sau họ, sang bên kia bờ suối nơi họ
mới bò qua. Thế có nghĩa là bọn Đức vẫn không phát hiện ra. Chờ pháo
sáng tắt hẳn, trung úy Ivanôpxki yên tâm tháo dây thanh trượt tuyết và
chính anh mau lẹ vọt lên trước bằng cả đầu gối và khuỷu tay. Bóng tối
quánh đặc sau khi pháo sáng tắt làm anh không nhận ra những gì trước mặt
trong vài giây, chỉ có tuyết và đôi thanh trượt lướt đi. Bỗng lại một lần nữa
chói lòa ánh sáng, thứ ánh sáng cực mạnh như ập từ trên trời thẳng xuống
sáng bừng cả bãi bồi bờ suối, tuyết trắng lấp lánh, bóng lùm cây in thành
một nửa vòng tròn rộng loang loáng chuyển vòng lên bãi. Ánh sáng xanh
lưu lại trên mặt tuyết một chút rồi tắt lịm. Ivanôpxki cũng lịm người đi
trong khoảnh khắc đó và cảm thấy sắp có hàng loạt tràng liên thanh dữ dội
nã thẳng vào cái khoảng trống sáng trắng này. Bao giờ cũng vậy, trong giây
phút hiểm nghèo, ý nghĩ của anh phản ứng lại một cách nhạy bén, anh hiểu
rằng đó là pháo sáng bắn từ các địa điểm tiền duyên, thế có nghĩa đã hoàn
tất rất gần rồi. Nhưng vẫn như cũ, vẫn yên tĩnh, và lần nữa anh lại nhắm
mắt lại để khỏi bị quáng. Nếu chúng nhận ra, sẽ dịch lui lại phía sau, vào