GẮNG SỐNG ĐẾN BÌNH MINH - Trang 39

- Đưa cho tôi khẩu súng ngắn, - Phích cất giọng phều phào.

Suốt hai ngày liền anh không ngớt đòi khẩu súng ngắn của mà mà anh

ngờ Vôlôc đã lấy khỏi bao súng của anh. Từ đấy, bất cứ ai hỏi chuyện,
Phích cũng mở đầu và kết thúc câu chuyện bằng việc phải trả lại khẩu súng
ngắn cho anh.

- Cậu cứ đòi bằng được khẩu súng của cậu làm gì! Mình sẽ trả lại khẩu

súng cho cậu. Nhưng trước hết, cậu cần hiểu bọn mình hơn.

- Trả lại khẩu súng cho tôi. Các anh cầm để làm gì? Việc gì các anh phải

lo? Để thanh minh cho lương tâm của các anh hay sao? Hãy mặc tôi, đại úy
ạ...

Không còn thuyết phục được Phích nữa, đại úy hiểu rõ điều đó và chẳng

khuyên nhủ thêm. Tình thế của họ không phải đã là ảo tưởng, và họ cũng
không cần bất kỳ thứ ảo tưởng nào. Tình trạng của Phích rõ ràng đã trở nên
tuyệt vọng, chính bản thân Phích và cả tám chiến sĩ trong đội đều biết rõ,
chỉ trừ có người bạn cũ của Phích là trung sĩ Rucavixưn, suốt đường hành
quân anh luôn chăm sóc Phích... Nhưng điều rủi ro lại ở chỗ khả năng của
chính Rucavixưn cũng rất hạn chế, Phích gày tọp đi trông thấy và
Rucavixưn thật ra đã không thể giúp gì được cho Phích hơn. Rucavixưn
buồn rầu ngồi sát bên người đồng chí, anh dùng chiếc khăn rây bẩn lau
những giọt mồ hôi lạnh giá trên trán đã tái ngắt của Phích.

- Chao ôi! - đại uý thốt lên,- Chúng mình phải làm gì với cậu đây?

Một câu hỏi hầu như có tính khẳng định, không một ai có thể và có ý

định trả lời câu hỏi ấy của đại uý. Và chàng đại uý cũng không đợi một sự
trả lời, anh ngẫm nghĩ lầm rầm ra tiếng. Lần này đại uý chẳng kịp nghĩ ngợi
lâu, hai chiến sĩ trinh sát trở về và báo tin không thấy một xóm làng nào. Có
một căn nhà của người gác rừng trống không phía bìa rừng bên cạnh, song
chẳng kiếm được một cái gì khả dĩ có thể ăn được ở đây. Nhưng có điều là

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.