GẮNG SỐNG ĐẾN BÌNH MINH - Trang 43

bàn tay một nắm tuyết, anh dựa trên gậy trượt và nhai tuyết rau ráu.
Khakimôp và Craxnacutxki cũng mau chóng đến gần. Không rõ một người
nào còn đang tụt xuống sườn dốc.

- Điubin! - Ivanôpxki gọi.

- Có lẽ Điubin đang đi tới, - Mãi sau mới có một tiếng nói. Trung úy

nghĩ: nếu đấy là người cuối hàng thì có nghĩa là toàn phân đội đã đầy đủ, và
có thể xuất phát

- Đồng chí chỉ huy, giá mà nghỉ lấy hơi một chút? - Craxnacutxki hỏi

bằng một giọng than thở.

Ivanôpxki nhìn đồng hồ. Kim lớn đã chỉ tới số 12, còn kim nhỏ chỉ số 1.

- Hãy tạm gác việc nghỉ ngơi lại, - trung úy nói - Chúng ta đang bị

chậm.

- Gân khớp gối rung bần bật lên cả rồi đây.

- Cố gắng co vào, co vào, thử xem. Rồi sẽ thấy dễ chịu thôi. Nào, theo

tôi, tiến!

Anh sợ nghỉ sẽ làm các chiến sĩ mất khí thế, bản thân anh biết rõ, dừng

lại nghỉ ngơi, lúc đi tiếp sẽ khó lấy lại được tiến độ như trước. Quan trọng
là giữ cho được tốc độ đã định trên chặng đường đi suốt đêm, và có thể còn
phải đi hơn thế nữa. Anh biết: phải tận dụng toàn bộ nguồn tàn lực trỗi dậy
lớn hơn nữa, lúc đó mọi người sẽ thấy dễ chịu hơn.

Nhưng dù không muốn, sự mỏi mệt vẫn lấy đi sức lực của bản thân

trung úy và anh bắt đầu nhận thấy càng rõ ràng cái nhìn gan lì của anh đã
phải nhằm vào mặt đất, để nhận ra trước mắt thấp thoáng đều đều những
mũi thanh trượt lướt qua. Lát sau anh ngẩng lên, cố bứt cái nhìn cắm xuống
mặt tuyết, và phát hiện thấy phía trước có cái gì xám xịt, giống như bức

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.