GẮNG SỐNG ĐẾN BÌNH MINH - Trang 63

- Đúng. Phải đi ngay. - Ivanôpxki nhấn mạnh nhưng anh không lấy đâu

ra ngay sức lực để rời khỏi đụn cỏ ấm, mềm.

- Nào! Đứng dậy. Hai, ba! - Lucasôp ra lệnh. Không phải đến lúc này

Ivanôpxki mới thầm nhận thấy người trung sĩ này hoàn toàn tin rằng mình
có thể trở thành người chỉ huy phân đội. Trên đường, thỉnh thoảng anh ta lại
quát mắng những ai tụt lại, luôn miệng giục họ đi nhanh... Mải xác định
hướng đi, quan sát phía trước, cho đến lúc này Ivanôpxki cũng không nghĩ
thế là tốt hay không tốt. Tuy vậy, trung sĩ làm anh rất hài lòng anh cho rằng
trung sĩ làm như vậy là tốt. Với một người đôn đốc cuối hàng quân nghiêm
khắc như thế, chắc chắn sẽ không một ai tụt lại.

- Đứng dậy! Đứng dậy! - Với giọng cương quyết quen thuộc, Lưcasôp

nghiêm khắc giục mọi người. Anh đã tề chỉnh, sẵn sàng trượt đi ngay.

Craxnacutxki bật dậy vẻ dứt khoát, buộc dây đeo cáng vào vai. Chỉ còn

một mình Pivôvarốp vẫn ngồi, tựa sườn vào đụn cỏ và không hề động đậy.

- Đồng chí làm sao? Chờ một lời mời đặc biệt à? Đồng chí Pivôvarốp!

Pivôvarôp nhúc nhích một cách yếu ớt và vẫn không đứng dậy.

- Đồng chí làm sao thế? - Ivanôpxki hỏi.

- Tôi chẳng làm sao cả nhưng không thể đứng dậy được - Pivôvarốp

thành thật trả lời.

- Thế là thế nào? Tại sao lại không thể?...

- Tôi không thể... Hãy để tôi ở lại.

- À... ra thế! - Ivanôpxki ngạc nhiên. - Làm sao, cuộc đời không đùa đấy

chứ?

- Ngu xuẩn, chứ đùa gì. - Lucasôp kết tội và quát: - Đứng dậy!

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.