GẮNG SỐNG ĐẾN BÌNH MINH - Trang 65

- Sao lại thôi! Nuông chiều quá đấy!

- Im đi! Đồng chí ấy không giả vờ đâu. Pivôvarốp, nào... uống đi.

Ivanôpxki tháo bi đông nước ở thắt lưng ra. Suốt chặng đường đến đây,

anh không dám đụng đến, cố để dành cho sau này: cho ngày mai và chắc là
ngày mai sẽ phải trượt nhiều hơn; cho những người bị thương; cho cả lúc
trở về, và chắc lúc trở về sức khỏe sẽ còn tồi hơn. Nhưng cho đến lúc này,
các anh chưa bị bọn Đức truy tìm, thậm chí chưa bị bọn chúng phát hiện,
đêm tối và bão tuyết đã xóa đi tất cả những dấu vết của các anh. Có thể
ngày mai họ sẽ bình tâm nhớ lại cái đêm kiệt sức này. Nhưng hình như ngày
mai, ở đấy sẽ không như hôm nay, họ đã không đến kịp và như thế thì ngày
mai sẽ không có gì xảy ra cả.

Pivôvarôp nhấp mấy ngụm rồi lại ngồi im, hình như anh vẫn đang suy

nghĩ điều gì đấy, rồi anh loạng choạng đứng lên.

- Thế, thế chứ! Đưa tôi mang súng cho. Đưa đây, đưa đây! Đồng chí

Lucasốp, mang hộ cậu ta chiếc ba lô, hãy cầm lấy tay đồng chí trung sĩ, cậu
ta có ba lô to đấy. Làm gì chuyện vặt ấy. Khi trời sáng ta phải ẩn trong rừng
vân sam, tiếp tục quan sát kỹ và đến đêm thì tổ chức trận đánh. Phải mang
theo Khakimôp. Đồng chí ấy vẫn còn thở đấy chứ?

- Vẫn thở, thưa đồng chí trung úy! - Craxnacutxki đứng bên cạnh dây

cáng nói. - Có thể để đồng chí ấy ở lại đây được không, đồng chí trung úy?
Giấu trong đụn cỏ...

- Không được! Ivanôpxki nghiêm khắc nói. Không để lại được. Nếu

bỗng dưng bọn Đức xuất hiện và tìm thấy thì sao? Có phải lúc bấy giờ
chúng ta thì sống, còn đồng chí ấy bị giết? Thiếu tướng đã nói những gì?
Các đồng chí nhớ chứ: phải cứu lấy nhau, không ai được bỏ đồng chí của
mình lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.