GÁNH VÁC NGỌT NGÀO - Trang 68

Có cậu con trai “cương trực” như thế, tôi thật không biết phải nói thêm

gì.

Tôi tiếp tục hỏi con: “Ồ, thế cuối cùng con viết thế nào?”. Con trai nói

đại ý là: “Chẳng thế nào cả, con chỉ viết là bài thơ này thể hiện tình cảm
của người cha, chúng em đọc xong đều rất cảm động”.

Tôi nói: “Thế con có viết là đặc biệt là tôi, tôi rất cảm động không?”.

Con trai trả lời: “Bố lại thế rồi, làm thế cũng tức là bộc lộ thân phận

đấy!”.

Bài thơ Gánh vác của tôi được chọn đưa vào sách giáo khoa Quốc văn

trong chương trình Trung học cơ sở đã hơn mười năm nay. Vốn dĩ cũng ít
người bàn đến, dù có đưa vào đề thi chuyển cấp vào Trung học phổ thông
của Đài Loan thì cũng chưa phải là vấn đề gì đáng nói. Có điều, con trai tôi
lại là một thí sinh trong đúng những năm này, nội dung đề thi có liên hệ
mật thiết với nó, quả thực cũng là một sự trùng hợp ngàn năm mới gặp.

Theo lẽ thường, con trai tôi phải có chút hào hứng mới đúng! Trong

khi đó nó hình như lại chẳng có cảm xúc gì đặc biệt, hoặc là nó kiềm chế
tốt, không có bất cứ biểu hiện nào.

Còn tôi nhiều năm ở quê cuộc sống tẻ nhạt, không có gì lạ, con người

cũng không có ưu điểm gì để nói, tôi chưa từng có bất cứ chuyện lạ kỳ gì
để lan truyền rộng rãi tới mọi người, hiếm lắm mới có một đề tài hay mà
trùng hợp thế này, chắc cũng có chút tính thời sự. Thế nhưng, chẳng có ai
muốn đưa tin.

Tôi thường bị chi phối với ý thích hư danh, dù vô tình hay cố ý thì tôi

đều sẽ kể với bạn bè sự việc trùng hợp này, tôi kể rất nhiều lần, có lúc
không tránh được vừa muốn kể ra lại vừa muốn nói “xin lỗi”, cuối cùng tôi
quyết định tự ghi âm lại, tự mình đưa tin cho mình nghe, hy vọng từ đó sẽ
quên dần đi, mà không tiếp tục “rêu rao” nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.