GẶP ANH TRONG HÀNG VẠN NGƯỜI - Trang 111

hàng vẫn còn nguyên niêm phong. Cô dè dặt nhận lấy, trên mặt thoáng qua
nét khổ sở giống như cầm một khối sắt nung. Tự bán mình như thế này,
phải chăng cô cũng có phần bất đắc dĩ?

Anh nghĩ trả tiền rồi chắc cô sẽ dễ tiếp cận hơn đôi chút, cõ lẽ sau khi

thuê phòng anh có thể thử trò chuyện nhiều hơn với cô. Đương suy nghĩ thì
điện thoại đổ chuông, là Âu Vũ Trì gọi đến, giọng nói mang theo ý cười xấu
xa: “Alô, em gái áo trắng ngồi trước mặt cậu xem ra rất trong sáng đáng yêu
nhỉ, mới cua được à? Như vậy không được, phải yêu quý hoa cỏ của tổ
quốc biết không hở?”

Mặc dù anh và Âu Vũ Trì sau khi vào quán bar thì tách nhau ra, nhưng

hiển nhiên là cậu ta để ý đến hướng đi của anh, cho nên mới gọi điện trêu
chọc. Giờ phút này anh không hơi đâu để ý tới cậu ta: “Phắn đi, nói nhiều
quá, mau đi đánh bài của cậu đi.”

“Được rồi, tớ đi đánh bài đây, cậu cứ từ từ cua gái nhé. Mà tớ bảo, tớ có

thời gian vẫn còn muốn trêu hoa ghẹo cỏ, cậu đừng có mà bứt sạch hoa cỏ
của tớ đấy! Nhớ chừa chút hoa thơm cho tớ.”

Cúp điện thoại xong, anh nhìn cô bé thử dò hỏi: “Thế nào? Bây giờ có thể

đi cùng tôi chưa?”

Cô cất lời có phần do dự: “Vậy… nếu anh không phiền, có thể chờ thêm

chút không, tôi muốn… tôi muốn bảo bạn tôi cầm tiền đi trước.”

Anh kinh ngạc nhướng mày, chỉ vì thực sự không ngờ cô sẽ lo lắng đến

mức này, tiền đã cầm rồi mà vẫn cảm giác không an toàn, còn muốn nhờ
bạn cầm tiền đi trước. Nhưng anh không còn cách nào khác, chỉ có thể gật
đầu: “Được.”

Cô bé chạy ra ngoài sảnh lớn mượn điện thoại gọi cho bạn, khoảng chừng

hai mươi phút sau, bạn của cô đến. Đó là một cô gái trẻ ngoài hai mươi, ăn
mặc rất diễm lệ, trang điểm cũng rất đậm, mang theo vài phần hương vị

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.