GẶP ANH TRONG HÀNG VẠN NGƯỜI - Trang 115

Cô vẫn còn rất cảnh giác, chần chừ trong giây lát rồi thuận miệng bịa một

cái tên giả trả lời anh ta: “Tôi… tôi tên Sương Sương. Tiên sinh, anh còn
muốn nói chuyện gì? Nếu như anh muốn tôi theo… vậy thì… vậy thì cứ dứt
khoát một chút. Anh trả tiền, tôi lập tức cùng anh đi thuê phòng.”

Nghĩ nghĩ một chốc, cô lại đặc biệt nhấn mạnh lần nữa: “Anh nhất định

phải trả tiền trước, nếu không tôi sẽ không đi với anh.”

Bạch Lộ từng nghe Thiệu Dung kể, có một người chị em nọ theo khách

đi thuê phòng, kết quả “phục vụ” xong lại không thu được phí phục vụ.
Khách chơi xấu không chịu trả tiền, một đứa con gái yếu ớt chặn không nổi
mà đánh cũng không xong, bị người ăn quỵt cũng chỉ có thể tự nhận mình
xui xẻo.

Mà Bạch Lộ lúc này bất đắc dĩ mới phải tính đến chuyện bán đi sự trinh

trắng của mình, trinh tiết duy nhất của một đời con gái, là cái vốn duy nhất
cũng như quý giá nhất của một cô gái trẻ tuổi như cô. Nếu cũng bị người ta
hưởng không như thế thì đó thực sự là lỗ vốn nặng.

Bạch Lộ biết yêu cầu này mình đề ra có phần gây khó dễ, chưa kiểm

hàng mà đã đòi giao tiền, người bình thường tuyệt đối sẽ không đồng ý, đến
lúc đó hàng không còn gin thì biết làm thế nào? Nếu anh ta không bằng
lòng cô cũng không lấy gì làm khó hiểu. Bất quá với cô cũng chẳng sao cả,
bởi vì càng nói đến chỗ trọng yếu cô càng căng thẳng sợ hãi, bàn chuyện
không xong thì thuận tiện nhân dịp bỏ của chạy lấy người, hòng thả lỏng
thần kinh căng cứng nãy giờ của cô.

Nhưng không ngờ vị khách nam trẻ tuổi kia lại đồng ý không hề do dự,

anh ta gật đầu rất dứt khoát: “Tốt lắm Sương Sương, một vạn tệ đúng
không? Tôi lập tức viết séc cho cô.”

Cái giá một vạn tệ này, là Bạch Lộ nghĩ tới chiếc đồng hồ đeo tay trị giá

không nhỏ trên tay anh ta mà nói ra. Lúc trước má mì ở câu lạc bộ đêm nói

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.