GẶP ANH TRONG HÀNG VẠN NGƯỜI - Trang 17

Đợt này Dương Quang bị đơn vị phái đi công tác Thượng Hải, đi mất gần

một tuần. Từ khi yêu nhau đây là lần đầu tiên hai người cách xa nhau lâu
đến thế, nỗi nhớ tràn ngập trong lòng Bạch Lộ như cỏ dại sinh sôi. Rốt cuộc
cũng trông được đến ngày anh trở về, cô từ sớm đã đến canh ở sân bay chờ
đón. Lúc đón được anh, cô chỉ biết cười toe toét, nụ cười vui sướng ngọt
ngào tựa nguồn suối phun tuôn trào cuồn cuộn bất tận.

Dương Quang trước tiên ôm chặt cô một cái, sau đó một tay ôm eo cô

một tay kéo vali hành lý bước ra ngoài. Vừa đi vừa cười hỏi: “Mấy ngày
nay có nhớ anh không? Nhớ anh bao nhiêu lần, ít hơn một vạn lần phải chịu
phạt nghe chưa.”

Cô vừa nói vừa cười tươi tắn: “Vậy nếu hơn một vạn lần thì có thưởng

không?”

“Đương nhiên có thưởng, thưởng cho Dương Quang một tá nụ hôn nồng

nhiệt. Rất siêu giá trị đúng không?”

“Ai thèm chứ.”

Bạch Lộ dựa vào Dương Quang cười cười nói nói đi về phía trước, trong

mắt chỉ nhìn thấy sự tồn tại của một mình anh, hoàn toàn không cảm thấy
bên cạnh có một đôi mắt đang quan sát họ với vẻ hiếu kỳ pha lẫn nghiền
ngẫm. Có điều Dương Quan trong lúc vô tình quay đầu đã phát hiện ra:
“Bạch Lộ, em biết người kia không? Anh ta đang nhìn mình kìa.”

Bạch Lộ nhìn theo hướng ra hiệu của ánh mắt anh, chạm ngay phải đôi

mắt thâm trầm như biển của Chương Minh Viễn. Trong khoảnh khắc đó, hệt
như nhìn thấy ánh mắt của nữ thần đầu rắn Medusa, toàn thân cô đột nhiên
cứng ngắc, dường như sắp hóa đá từng tấc cơ thể.

Trái ngược với sự cứng đờ mất tự nhiên của cô, vẻ mặt Chương Minh

Viễn vẫn tự nhiên tùy ý. Có lẽ anh ta cũng vừa xuống máy bay, áo bành tô
màu xám đậm vắt trên tay, áo sơ-mi bằng tơ tằm trên người hơi nhăn nhẹ,

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.