GẶP ANH TRONG HÀNG VẠN NGƯỜI - Trang 21

không muốn tham gia, bất đắc dĩ đành phải tới, nhưng uống xong vài ly đầu
càng đau, thực sự không chịu nổi nữa.

Hoắc Mân cũng không miễn cưỡng cô: “Vậy em gọi xe về đi, đi đường

cẩn thận nhé.”

Ra khỏi nhà hàng, bên ngoài màn đêm đã buông xuống, lại thêm mưa bụi

lất phất, trời xuân quả thực nhiều mưa. Vì trời mưa nên người đi trên đường
không nhiều, chỉ có những chiếc xe qua qua lại lại tựa như sao băng vụt
qua. Bạch Lộ không bắt xe, từ trong túi xách lấy ra một chiếc ô màu xanh
dương bật lên, một mình đi bộ trong đêm khuya vô tận, mưa giăng tơ mịt
mùng như nỗi sầu thương. Đèn đường cứ cách một khoảng lại chiếu rọi ánh
sáng màu da cam khắp một phương, pha loãng đi cái tối tăm của đêm đen.
Con đường bị ánh đèn lát thành đoạn sáng đoạn tối, cõi lòng cô cũng tranh
tối tranh sáng y hệt.

Về đến nhà đã gần mười giờ, Bạch Lộ suy nghĩ một hồi lâu, quyết định

gọi điện cho Thiệu Dung.

Bên kia điện thoại rất náo nhiệt, tiếng đàn hát văng vẳng, như sợi tơ quấn

lấy tai. Thiệu Dung nghe cô kể chuyện xong thì tỏ ý không tán thành: “Em
sợ cái gì? Anh ta lấy gì chứng minh anh ta biết em? Anh ta cũng chỉ nói bộ
dạng em trông rất giống người anh ta quen biết, người giống người, chuyện
này rất bình thường. Nếu em cứ tỏ vẻ sợ hãi như vậy, sợ anh ta nhắc tới
chuyện kia, rõ ràng thể hiện trong lòng có tật giật mình.”

Người trong cuộc u mê, người ngoài cuộc sáng suốt, Bạch Lộ được Thiệu

Dung nhắc nhở như thế liền nhận thấy bản thân quả thực vì chột dạ mà rối
loạn hết cả lên, không biết đối đáp ra sao.

“Người ta đều nói kẻ đang yêu đều ngu ngốc, bây giờ thì chị tin câu đó

rồi. Bạch Lộ, trước đây em đâu có ngốc nghếch vậy chứ, hơn nữa cũng
không nhát gan thế này. Hồi đó em có gan hơn bây giờ nhiều.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.