GẶP ANH TRONG HÀNG VẠN NGƯỜI - Trang 236

vì tin sai người mà mất đi trong đau đớn tan nát cõi lòng. Cô hận chị ta,
càng hận bản thân hơn, hận chính mình đã quá ngu dại quá ngây thơ.

Sau khi rời khỏi Thiên Đô Quốc Tế, Bạch Lộ lau khô nước mắt vẫy tay

bắt một chiếc taxi. Lúc lái xe hỏi cô muốn đi đâu, cô chần chừ một lúc, cuối
cùng báo địa chỉ nhà Dương Quang. Việc đã đến nước này, cô biết mình
không nên đi tìm Dương Quang nữa, nhưng cô không nhịn được vẫn muốn
đi, muốn gặp anh, muốn nói chuyện với anh – rất nhiều rất nhiều lời nói
chất chứa trong lòng muốn được dốc hết với anh.

Thế nhưng khi thực sự đứng dười lầu nhà Dương Quang, Bạch Lộ lại

không có dũng khí đi lên gõ cửa. Trời dần về chiều hôm, bầu trời màu tím
nhạt có cả bóng nắng lẫn vệt ánh trăng quanh quẩn cùng nhau, cô cũng
quanh đi quẩn lại bên dưới nhà. Có nên đi lên tìm anh không? Hay là lẳng
lặng ra về? Đương không biết nên đi đi về đâu, cô bỗng bắt gặp Dương
Quang.

Dương Quang không đi một mình, bên cạnh anh còn có một Ninh Manh

đi theo như hình với bóng. Hai người tay trong tay thân mật đi bên nhau,
vừa nhìn là biết quan hệ yêu đương. Anh gầy đi rất nhiều, con người cũng
không còn thần thái phấn chấn như trước đây nữa, vẻ mặt có phần ngơ ngẩn
và nặng nề. Khi trông thấy cô, anh thoáng chấn động, ánh mắt vô cùng phức
tạp đau khổ.

Cô rưng rưng nhìn anh, trái tim đau đớn cực độ, không chỉ vì nhìn thấy

bộ dáng thân mật tay trong tay của anh và Ninh Manh, mà càng vì Dương
Quang so với trước đây dường như đã biến thành hai người. Anh từng là
một chàng trai sáng láng nhiệt tình như ánh mặt trời, nhưng giờ đây lại tối
tăm ảm đạm như bầu trời mù mịt ngày đông.

Đôi bên nhìn nhau, nhưng không có gì để nói. Thực ra trong lòng cô chất

chứa rất nhiều rất nhiều lời muốn nói cùng anh, muốn kể anh hay. Thế

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.