GẶP ANH TRONG HÀNG VẠN NGƯỜI - Trang 34

xin các chú tài trợ cho cô bốn năm nữa, học phí coi như cô mượn họ, mai
mốt nhất định sẽ trả lại.

Thế nhưng hai thím đều kiên quyết không đồng ý, nhất là thím lớn:

“Bạch Lộ à, cháu đã qua mười tám tuổi rồi, là người lớn rồi. Cho dù là cha
mẹ thân sinh đem cháu nuôi lớn chừng này cũng coi như hết nghĩa vụ. Nếu
cháu vẫn muốn tiếp tục đi học thì cháu tự nghĩ cách đi.”

Một cô bé mười tám tuổi như cô, biết đi đâu tìm cách xoay sở khoản học

phí đó? Nhưng cũng không cam lòng ngồi chờ chết, cô cắn răng cương
quyết, thu xếp hành lý sơ sài của mình mang theo giấy báo trúng tuyển đến
Bắc Kinh. Ra khỏi nhà ga, trước hết tìm tới đại học cô thi vào, đi một vòng
quanh sân trường mang màu sắc hương vị cổ kính, càng tăng thêm quyết
tâm đi học. Ra khỏi trường cô gọi điện liên hệ với Thiệu Dung, Thiệu Dung
là con gái hàng xóm cạnh nhà chú lớn, lớn hơn cô ba tuổi, năm cô vào cấp
ba thì Thiệu Dung tốt nghiệp phổ thông đến Bắc Kinh tung hoành thiên hạ.
Ở Bắc Kinh, chị ấy là người duy nhất cô quen biết. Là Thiệu Dung cho cô ở
lại, đồng ý giúp cô tìm biện pháp. Qua một hồi nỗ lực, cô cuối cùng cũng
tiến bước vào cổng trường đại học.

Thời năm nhất năm hai, Bạch Lộ bận làm thêm để dành tiền, hầu như

không tham gia bất cứ hoạt động nào của nhà trường. Đến tận năm ba, áp
lực kinh tế giảm nhẹ, cô mới có thời gian rỗi, cũng đăng ký tham gia vài
câu lạc bộ cho vui hòng bù lại sự chậm trễ của mình.

Lúc ghi danh vào câu lạc bộ leo núi vận động ngoài trời, cô quen biết

Dương Quang, anh rất nhiệt tình tiếp đón giúp cô làm thủ tục. Sau đó anh
nói cô hay, khi ấy anh bị trúng tiếng sét tình yêu với cô, mới gặp đã yêu. Cô
không biết bản thân có chỗ nào hấp dẫn anh, mà anh cũng chẳng rõ nên chỉ
nhấn mạnh: “Dù sao, lần đầu tiên gặp em anh đã tự nhủ với bản thân, cô gái
này chính là người mình muốn.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.