GẶP ANH TRONG HÀNG VẠN NGƯỜI - Trang 56

Thật hiển nhiên anh ta đang ngủ trưa, cô không hỏi hối hận bản thân đã

quá vội vã, cứ thế không suy nghĩ mà gọi điện quấy rầy người ta đang ngủ
ngon. Lẽ ra cô nên nghĩ tới bây giờ là thời gian nghỉ trưa. Nhưng gọi cũng
gọi rồi, cô chỉ có thể bất chấp mà nói: “Cố vấn Chương, thật ngại đã đánh
thức anh dậy.”

Trong ống nghe yên lặng giây lát, sau đó vang lên giọng nói đã tỉnh tảo

vài phần: “Là cô hả! Có chuyện gì không?”

Nhất thời cô không biết làm sao nói chuyện chiếc nhẫn, đành phải nghĩ ra

một lý do khác: “Cũng không có chi, là tôi muốn hỏi anh xem buổi tối
muốn ăn gì, tôi lại mang đến cho anh.”

Trong ống nghe lại yên lặng, thời gian yên lặng tương đối lâu, lâu đến nỗi

cô gần như nghi ngờ liệu anh ta có nghe cô nói chuyện trong lúc nửa tỉnh
nửa mơ rồi đi ngủ lại không. Cô thử alô một tiếng, bấy giờ mới có trả lời:
“Đồ ăn mua bên ngoài đều ăn phát ngán rồi, tôi muốn ăn đồ nhà nấu. Hay là
buổi tối cô mua một ít thức ăn đến nấu cho tôi đi.”

Bạch Lộ không ngờ Chương Minh Viễn sẽ đưa ra yêu cầu như vậy, không

muốn ăn đồ ăn ngoài, muốn ăn đồ nấu trong nhà, muốn cô tự tay xuống bếp
làm thật phiền phức. Nhất thời không biết nói gì. Nhưng sau khoảnh khắc
im lặng, cô vẫn chỉ có thể nhận lời, cô sẽ có thể đến nhà anh ta đặng tìm
chiếc nhẫn bị mất của mình.

“Vậy… anh muốn ăn món gì?”

Anh ta hỏi lại: “Cô nấu được món gì?”

Cô nhân cơ hội nói: “Thực ra tôi nấu ăn không giỏi lắm, chỉ sợ không

hợp khẩu vị của anh, hay là tôi cứ đến nhà hàng mua về vài món nhé.”

Nhưng anh ta vẫn khăng khăng cố chấp: “Tôi đã bảo không muốn ăn đồ

bên ngoài. Thế này đi, cô đi mua một bông cải xanh về xào qua, mua một

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.