GẶP GỠ Ở LA PAN TẨN - Trang 71

Chương 8

CÔ GIÁO THÚY

Hoá ra những buổi sáng thần tiên đẹp đến nao lòng cũng không phải là

hiếm. Sau đêm tối là ngày đến rạng rỡ. Bên kia nỗi buồn ảm đạm là niềm
vui như ngọn đèn mới thắp. Vả lại lúc này đã là những ngày thu đẹp lạ
lùng. Trần mây dâng lên cao bổng và giang rộng đôi cánh mềm xanh mơ.
Màu xanh thanh thiên khiến Thiêm nhớ đến mắt Seo Mùa. Và hẳn là qua
không gian giao tiếp đã vi vút những luồng mắt đổi trao, nên mỗi sáng Seo
Mùa đều dẫn cô em gái Seo Xay đến lớp, như cốt để hai người nhìn thấy
nhau, nói với nhau một vài câu cho thoả lòng thương mến và đó sẽ là khúc
mở đầu của một ngày vui vô tận với Thiêm.

Hoá ra cuộc sống cũng chẳng đến nỗi nào. Ông Quốc Thanh hay lên

mặt hống hách, xem ra cũng là người biết nghĩ. Ông là một giá trị, hiển
nhiên ông đã tự nghĩ và tự mê mình như thế, nhưng Thiêm đâu có phải là
nhân cách tầm thường.

- Này, cậu nói cái gì với cô Seo Mùa mà con bé có vẻ cảm thông thế?

Nói được tiếng Mèo như cậu khoái nhỉ, nhưng học một tháng có được như
thế không?

Một sáng, ấp hai bàn tay vào chén trà nóng, ông Quốc Thanh sang

buồng Thiêm bắt chuyện. Đó là một cách làm lành trong nhiều cách ông
thực hiện mấy hôm nay với Thiêm kể từ buổi ông cáu kỉnh với Thiêm do
việc kết nạp Đảng trượt ba người đảng viên. Người ta đã vậy, lại là cấp lãnh
đạo thì mình chẳng nên cố chấp. Nghĩ vậy, nhưng Thiêm chưa kịp giải
thích rằng: câu chuyện giữa anh và cô Seo Mùa, một gái đã có chồng,
không ra ngoài phạm vi xã giao thông thường, ông đã đặt chén trà xuống
bàn, xắn tay áo, hăm hở:

- Này, nhưng anh chớ vội kiêu căng. Thiên hạ thiếu gì người tài. Chỉ

một tháng thôi tôi sẽ vượt anh cho mà xem. Lúc ấy, xin lỗi anh, anh đừng

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.