Tất cả các gương mặt đều quay về phía bác sĩ gây mê. Granelli húng
hắng ho.
- Tức là một cái gì đó tương tự như thế! Phải không nào?
Cánh cửa phòng chuẩn bị, nơi Lauren đang lấy những kết quả xét
nghiệm cuối cùng, bật mở. Một cảnh sát mặc đồng phục đi trước, viên
thanh tra theo sau. Lauren lập tức nhận ra viên bác sĩ mặc áo blouse đang
chỉ tay vào cô.
- Cô ta đấy, bắt cô ta ngay đi!
- Làm sao mà các anh lại đến tận đây được? - Lauren sững sờ hỏi viên
cảnh sát.
- Sự việc xem ra có vẻ khẩn cấp, chúng tôi đem anh này đi theo để dẫn
đường cho chúng tôi - viên thanh tra chỉ vào Brisson, trả lời.
- Tôi đến tham dự vào việc bắt giữ cô vì mưu toan ám sát và giam cầm
một bác sĩ đang thực hiện nhiệm vụ, để bắt cóc một bệnh nhân của bác sĩ
này và ăn trộm một chiếc xe cấp cứu!
- Xin anh hãy để cho tôi làm công việc của tôi, bác sĩ - thanh tra Erik
Brame nói với Brisson.
Viên thanh tra hỏi Lauren có thừa nhận sự việc không. Cô hít một hơi
thật sâu và thề rằng cô hành động chỉ vì lợi ích của người bệnh. Đó là một
trường hợp phòng vệ chính đáng.
Thanh tra Brame lấy làm tiếc rằng ông không có quyền xét xử chuyện
này, và ông không còn lựa chọn nào khác ngoài việc đeo còng vào tay cô.
- Có thật cần thiết như vậy không? - Lauren nài nỉ.
- Đó là pháp luật! - Brisson hớn hở.
- Tôi còn một cái còng khác; nếu anh còn nói thay tôi một lần nữa, - viên
thanh tra nói - tôi sẽ bắt giữ anh vì tội lấn quyền nhân viên thuộc lực lượng
an ninh quốc gia.
- Có một tội như vậy à? - gã bác sĩ nội trú hỏi.
- Anh có muốn kiểm tra không? - Brame trả lời bằng một giọng kiên
quyết.
Brisson lùi lại một bước, để cho viên cảnh sát tiếp tục hỏi cung.
- Cô đã làm gì đối với chiếc xe cấp cứu.