GẶP LẠI - Trang 140

tuần nghỉ việc không ăn lương là cái đỡ tệ nhất so với điều mà cô sẽ phải
hứng chịu nếu ông không dập tắt được vụ này đi như vậy. Cho dù cô có nổi
giận đi nữa khi nghĩ đến những đòi hỏi cay cú của Brisson. Lauren phẫn nộ
trước sự bất công đã khiến gã đồng nghiệp đểu cáng của cô không hề bị
trừng phạt gì về những hành động khinh suất mà gã đã không chịu thừa
nhận, nhưng cô biết rằng giáo sư đã bảo vệ đường công danh của cô.

Cô nhẫn nhục chấp nhận bản án. Fernstein bắt phải thề sẽ tôn trọng thoả

thuận này đến từng ly từng tý một: cô không được lảng vảng quanh bệnh
viện trong bất cứ trường hợp nào, cũng không được liên lạc với các thành
viên trong nhóm làm việc của cô. Thậm chí cô còn bị cấm không được đến
cả quán Parisian Coffee nữa.

Khi Lauren hỏi giáo sư xem cô có quyền làm gì trong mười lăm ngày bị

mất không ấy, Fernstein trả lời cô một cách mỉa mai: rốt cuộc cô sẽ có thể
nghỉ ngơi. Lauren nhìn vị giáo sư của mình, biết ơn và giận dữ, cô đã được
cứu thoát và phải chịu thua. Cuộc đàm luận không kéo dài hơn mười lăm
phút. Fernstein khen căn hộ của Lauren, ông thấy nó có vẻ nữ tính hơn
nhiều so với hình dung của ông, Lauren chỉ ngón tay với vẻ ra lệnh để mời
ông ra cửa. Ra đến hành lang, Fernstein nói thêm rằng ông đã ra những chỉ
thị cụ thể cho tổng đài để họ không nhận mọi cú điện thoại do cô gọi, trong
thời gian bị phạt, cô bị cấm cả việc hành nghề y bằng điện thoại nữa. Bù
lại, cô có thể lợi dụng thời gian này vào việc tra cứu những bài giảng cuối
cùng của thời kỳ bác sĩ nội trú.

Trên đường về, Fernstein cảm thấy một cơn đau ghê gớm. "Con cua"

[BXH11]

đang gặm nhấm người ông vừa mới "cắn". Ông lợi dụng một chỗ đèn đỏ
để lau mồ hôi chảy nhỏ giọt trên trán. Phía sau ông, một người lái xe sốt
ruột bấm còi xe để nhắc ông đi tiếp nhưng vô ích, ông không lấy được sức
lực để nhấn vào chân ga. Ông bác sĩ già mở cửa kính ra và hít thở thật sâu,
cố lấy lại chút sức lực còn thiếu. Cơn đau xâm chiếm dữ dội và mắt ông mờ
đi. Trong một nỗ lực cuối cùng, ông tách ra khỏi luồng xe và đỗ được vào
một bãi đậu xe dành cho khách hàng của một hiệu bán hoa.

Xe tắt máy, ông nới cravat ra, cởi những chiếc cúc ở cổ áo sơ mi và gục

đầu lên tay lái. Mùa đông năm nay, ông muốn đưa Norma đi vùng núi

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.