GẶP LẠI - Trang 146

động của em, anh đi đến tất cả các nhà hàng mà em đã nói với anh và rồi
anh nhớ ra chỗ này.
Onega dựa vào quầy, đứng dậy.
- Để làm gì hả Paul? Lúc nãy em đã thấy anh ở Marina với cái cô ấy. Em
xin anh, đừng có nói với em là chuyện đó không phải như em tưởng, nghe
vậy tầm thường kinh khủng và gây thất vọng lắm.
- Chuyện đó không phải như em tưởng! cái cô ấy là người mà Arthur yêu từ
mấy năm nay.
Onega chòng chọc nhìn Paul. Mắt cô lấp lánh tuyệt vọng.
- Thế còn anh, anh yêu ai? - cô hỏi, kiêu kì, đầu ngẩng lên.
Paul đặt một ít tiền lên quầy bar và khoác vai cô.
- Em nghĩ là em sắp ốm rồi - Onega nói khi đi được vài mét từ vỉa hè ra chỗ
đỗ ô tô.
Phía bên trái họ, một ngõ nhỏ chìm trong bóng tối. Paul dẫn Onega vào đó.
Những vạt đường sứt sẹo ánh lên một vết sẫm màu; xa hơn một chút, mấy
chiếc thùng gỗ che chở cho họ khỏi những con mắt tọc mạch. Đứng trên
một tấm lưới sắt đậy miệng cống, Paul đỡ cho Onega thốc tháo tuôn ra
những nỗi phiền muộn ứ tràn. Sau khi thân mình cô giật lên một lần cuối
cùng, anh lấy từ túi quần ra một chiếc khăn mùi soa và lau miệng cho cô.
Onega đứng thẳng dậy, kiêu kì và xa cách.
- Đưa em về nhà em!
Chiếc xe mui trần đi lên O’Farell. Tóc bay trong gió, Onega đã có lại sắc
hồng trên mặt. Paul lái xe một lúc lâu rồi dừng lại trước một tòa nhà nhỏ,
nơi cô bạn gái của anh sống. Anh tắt máy và nhìn cô.
- Anh không nói dối em đâu – Paul nói, phá vỡ sự im lặng.
- Em biết! - cô gái trẻ thì thầm.
- Tất cả những cái đó có thật cần thiết không?
- Có thể sẽ có ngày anh học được cách hiểu em. Em không mời anh lên nhà
đâu, lúc này em không đủ sức tiếp anh.
Cô xuống khỏi ô tô và đi về phía cửa vào tòa nhà. Đến ngưỡng cửa, cô
quay lại, giơ chiếc mùi xoa của Paul lên.
- Em có thể giữ lại cái này được không?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.