GẶP LẠI - Trang 174

- Một ước muốn có thể thay đổi tất cả, cô không nghĩ như vậy à?
- Thế anh muốn gì nào?
- Muốn tiếp tục bước trên bãi biển này với cô để nói đủ thứ linh tinh.
- Chúng ta có thể cùng ăn tối nay được không? - Lauren gợi ý.
Arthur nheo mắt như lưỡng lự. Cô đập vào vai anh.
- Tôi sẽ chọn chỗ ăn,- anh vừa nói vừa cười - chỉ để chứng minh cho cô
rằng du lịch và ẩm thực không phải bao giờ cũng mâu thuẫn với nhau.
- Chúng ta sẽ đi đâu?
- Đến Cliff House, ở đằng kia kìa - anh nói và chỉ một vách đá phía xa.
- Tôi sống ở thành phố này từ trước đến nay, thế mà tôi chưa bao giờ đặt
chân đến đó cả.
- Tôi biết có những người ở Paris chưa bao giờ đặt chân lên tháp Eiffel.
- Anh đã đến Pháp rồi à? - cô hỏi, mắt lộ vẻ ngưỡng mộ.
- Đến Paris, Venise, Tanger…
Và Arthur dẫn Lauren đi một vòng quanh thế giới, trong khoảng thời gian
của vài bước chân mà nước biển đã trào lên xóa đi sau lưng họ vào lúc
chiều buông xuống.

*

Căn phòng tường ốp gỗ màu sẫm gần như trống rỗng. Lauren là người

đầu tiên bước vào. Người trưởng nhóm phục vụ ra đón cô. Cô yêu cầu một
bàn cho hai người. Ông gợi ý Lauren ra quầy đợi khách của cô. Ngạc nhiên,
Lauren quay lại, Arthur đã biến mất. Cô đi ngược lại và tìm anh ở cầu
thang, cô thấy anh đang đứng trên bậc thang cao nhất, anh đang đợi cô, một
nụ cười trên môi.
- Anh làm gì ở đây vậy?
- Phòng dưới trông ảm đạm lắm, phòng trên này tươi vui hơn nhiều.
- Anh thấy thế à?
- Tất cả chỗ này đều ảm đạm, đúng không?
Lauren gật đầu, tán thành.
- Đó chính là điều mà tôi đã tự nói với mình. Ta đi chỗ khác đi.
- Tôi đã đặt chỗ với ông phụ trách rồi! - cô nói lúng túng.
- Thế thì nhất định đừng nói gì với ông ta cả nhé, cái bàn ấy sẽ là bàn của

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.