GẶP LẠI - Trang 178

Lauren ngẩng đầu lên và nhìn vào mắt Arthur. Khuôn mặt hai người sát lại
gần nhau mà họ không nhận thấy.
- Anh muốn hôn em - Arthur nói.
- Tại sao anh lại hỏi em mà không thực hiện đi ? - Lauren trả lời.
- Anh đã nói với em là anh cũ kĩ lắm mà.
Tấm cửa cuốn của cửa hàng kêu ken két khi trượt theo rãnh sắt. Một tiếng
chuông báo động vang lên. Arthur vươn thảng người sững sờ, tay cầm tay
Lauren, anh đứng phắt dậy.
- Anh phải đi đây!
Nét mặt Arthur thay đổi. Trên gương mặt anh, Lauren cảm thấy dấu hiệu
của sự đau đớn đột ngột.
- Có chuyện gì thế?
Chuông báo động của cửa hàng vang mỗi lúc một to hơn, ong ong bên tai
họ.
- Anh không thể giải thích cho em được, nhưng anh phải đi đây.
- Em không biết anh đi đâu, nhưng em sẽ đi với anh.
Arthur vòng tay ôm cô, anh không rời mắt khỏi cô, anh không thể nào siết
chặt cô được.
- Hãy nghe anh đây, mỗi giây đều quý giá. Tất cả những điều anh đã nói
với em đều là sự thật. Nếu có thể được, anh mong là em sẽ nhớ đến anh,
anh thì anh sẽ không quên em đâu. Một khoảnh khắc nữa bên em, dù là
ngắn ngủi, cũng thực sự quý giá.
Arthur lùi xa dần.
- Tại sao anh lại nói là một khoảnh khắc nữa? - Lauren hốt hoảng hỏi.
- Biển bây giờ đang đầy những con cua rất tuyệt.
- Tại sao anh lại nói một khoảnh khắc nữa, Arthur? - Lauren hét lên.
- Mỗi phút bên em giống như một khoảnh khắc đánh cắp được. Chẳng có gì
lấy nổi cái đó của anh. Hãy làm dịch chuyển thế giới, Lauren, thế giới của
em ấy.
Anh đi xa thêm vài bước nữa rồi bắt đầu chạy rất nhanh, Lauren hét gọi tên
anh, Arthur quay lại.
- Tại sao anh lại nói “một khoảnh khắc nữa bên em”?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.