GẶP LẠI - Trang 71

Arthur nằm dưới chân đi văng, bà Morrison cầm tay anh.
- Cậu ấy làm chúng ta sợ một phen hết hồn, - bà nói với Paul – nhưng tôi
nghĩ đã khá hơn rồi. Tôi đã gọi xe cấp cứu.
- Xe đang đến – Paul nói và lại gần Arthur. – Cậu thấy trong người thế nào
? – Anh hỏi bạn bằng một giọng che giấu vụng về nỗi lo lắng của mình.
Arthur quay đầu về phía Paul và Paul hiểu ngay rằng có cái gì đó không ổn.
- Tớ không nhìn thấy cậu – Arthur thì thào.

8.

Nhân viên cấp cứu kiểm tra lại xem chiếc cáng đã được đặt chắc chắn

chưa rồi khoá thắt lưng an toàn lại. Anh ta gõ vào tấm kính ngăn cách với
buồng lái, và xe lên đường. Nghiêng người trên ban công nhà Arthur, bà
Morrison nhìn theo chiếc xe cấp cứu rẽ ở ngã tư rồi biến mất, còi rú ầm ĩ.
Bà khép cửa sổ, tắt đèn rồi trở về nhà mình. Paul đã hứa sẽ gọi điện cho bà
ngay khi biết thêm được một chút tin tức. Bà ngồi ở ghế bành, chờ đợi
tiếng chuông điện thoại vang lên trong yên lặng.
Paul ngồi cạnh nhân viên cấp cứu, anh này theo dõi huyết áp của Arthur.
Arthur ra hiệu cho Paul đến gần.
- Đừng để họ đưa chúng mình đến bệnh viện Memorial – Arthur thì thầm
vào tai bạn. – tớ vừa ở đó lúc nãy.
- Thế thì càng phải quay lại đó và cho bọn nó một bê bối. Để cậu ra viện
trong tình trạng như thế này là phạm vào lỗi nghề nghiệp.
Paul ngừng nói, nhìn Arthur vẻ thận trọng:
- Cậu có gặp cô ta không ?
- Chính cô ấy khám cho tớ.
- Tớ không tin cậu !
Arthur quau đầu đi, không trả lời.
- Thì ra là vì vậy mà cậu bị một cơn xây xẩm thế này đây, ông bạn của tớ;
cậu mắc hội chứng trái tim tan nát, cậu đau khổ lâu quá rồi.
Paul mở ô cửa nhỏ trên tấm kính ngăn với buồng lái và hỏi tài xế đang đi
đến bệnh viện nào.
- Mission San Perdo – người lái xe trả lời.
- Tốt lắm – Paul càu nhàu và khéo ô kính lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.