GẶP NHAU NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 133

Bố nắm chặt tay mẹ, nhìn mẹ âu yếm, lắng nghe những câu nói đứt

quãng của mẹ, tĩnh mạch trên cô tay mẹ đập dồn dập.

Bố... thực ra đang cố tỏ ra thật mạnh mẽ.

Bố gật đầu, nói với mẹ: “Anh sẽ đem lại cho con của chúng ta một

cuộc sống thật hạnh phúc”.

Mẹ nhìn bố say đắm, giống như muốn khắc sâu hình ảnh của bố vào

trong tim. Trong mắt mẹ hiện lên sự cam tâm tình nguyện, là sự lưu luyến
không nỡ rời xa, là... ly biệt.

“Ông xã, cảm ơn anh.”

“Mẹ nó, anh yêu em.”

Đó là lần đầu tiên bố gọi mẹ là “mẹ nó”. Trước đây bố luôn nói, chờ

sau khi con ra đời, ngày nào anh cũng gọi em là “mẹ nó”. Nhưng bố biết,
bây giờ mà bố không gọi, thì sau này sẽ không bao giờ còn có cơ hội để gọi
nữa.

Thế nên, câu nói tuy được phát ra rất nhẹ nhàng nhưng nặng nề này

cũng chính là lời từ biệt.

Nước mắt bố cứ thế tuôn rơi lên mặt mẹ, hòa cùng với nước mắt của

mẹ, hạnh phúc và đau thương cùng tuôn chảy.

“Anh hãy nói với con chúng ta, em... em rất... rất yêu con.”

Bố hồn bay phách lạc tiếp tục chờ đợi bên ngoài phòng phẫu thuật,

còn trong phòng phẫu thuật, mẹ đang dồn chút sức lực cuối cùng để sinh hạ
thiên sứ nhỏ mà mẹ yêu quý nhất.

Tiếng khóc của đứa bé vang lên khắp cả phòng phẫu thuật, còn mẹ...

lại từ từ nhắm mắt, không bao giờ... không bao giờ tỉnh lại được nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.