GẶP NHAU NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 136

quên rồi sao? Cậu chính là thiên sứ của bố mẹ cậu! Đối với họ, chỉ cần
thiên sứ của họ luôn vui vẻ, hạnh phúc, bất kể thứ gì, cho dù đó là tính
mạng, đều có thế hy sinh.”

“Có đúng như vậy không?” Tôi mơ màng hỏi.

“Đúng như vậy.” Triệt Dã nhẹ nhàng lau nước mắt cho tôi, cười nói.

“Cho nên, việc mà cậu phải làm là phải mãi mãi vui vẻ, hạnh phúc. Có như
vậy, mẹ cậu ở trên trời cao nhìn xuống mới yên tâm. Cậu cũng không muốn
bố mẹ lo lắng cho mình, đúng không nào?”

“Đúng vậy!” Tôi nhìn vào mắt cậu, bỗng cảm thấy ấm áp lạ lùng, nên

cứ gật đầu lia lịa.

Triệt Dã xoa đầu tôi, kéo tôi đến phía trước màn hình.

“Hy Nhã, cậu nhìn xem, ở đây có nút bấm của đèn biểu tượng cho

hạnh phúc, cũng có nút bấm của đèn biểu tượng cho buồn đau. Cậu có phát
hiện ra không, vừa rồi khi màn hình chiếu các hình ảnh đó, chỉ có đèn biểu
tượng cho hạnh phúc là sáng liên tục.”

Nghe Triệt Dã nói vậy, tôi vội vàng lau nước mắt, chăm chú nhìn kỹ.

Đúng vậy... chính là đèn màu vàng – biểu tượng cho hạnh phúc!

“Cho nên dù đó là việc dùng tính mạng để đổi lấy sự sống, nhưng vì

Hy Nhã, mẹ cậu vẫn cảm thấy hạnh phúc. Nếu cậu không nghĩ thông suốt
vấn đề này, mà cứ tự trách mình, thế chẳng phải là đã làm trái với di
nguyện của mẹ cậu sao?”

“Như vậy thật sao?”

Đáng lẽ tôi cũng nên hiểu điều này chứ... Tôi đã từng nói nhiều câu để

an ủi Triệt Dã, tại sao đến hoàn cảnh của mình, tôi lại không hiểu ra cơ

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.