GẶP NHAU NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 139

Bỗng có cảm giác như mẹ đang đứng bên cạnh tôi, dịu dàng hát, sau

đó nói, Hy Nhã nhất định không được di truyền giọng ca của bố, nếu không
mẹ sẽ buồn lắm đấy.

Sau đó, tiếng cười dịu dàng, bay lượn khắp nơi.

Thực ra mẹ chưa bao giờ rời xa tôi.

Sau khi ánh đèn màu hổng vụt tắt, những hình ảnh đang chiếu trên

màn hình trước đó vẫn tiếp tục.

Sau khi mẹ qua đời, bố bắt đầu thực hiện những gì bố đã hứa với mẹ.

Bố mua cho tôi chiếc cặp tóc rất đẹp, thậm chí còn học cô hàng xóm cách
buộc tóc bím sao cho thật đẹp. Khi không có tôi bên cạnh, bố thường lấy
tóc búp bê để luyện tập cách buộc tóc bím, hết lần này đến lần khác, nhưng
vẫn không thành công.

Nhìn hình ảnh chán nản của bố, tôi thực sự chỉ muốn rúc vào lòng bố,

nói với bố rằng, con không thích bím tóc kiểu công chúa, con chỉ thích bố
thôi!

Bỗng nhiên hình ảnh lại chuyển sang cảnh ở bệnh viện. Bố đang nắm

tay tôi khi đó mới bốn tuổi đi trên hành lang rất dài, tôi ngước đầu hỏi bố:
“Bố ơi, thất thính gián đoạn là gì hả bố?”.

Bố xoa nhẹ đầu tôi, đăm chiêu suy nghĩ xem nên giải thích với tôi thế

nào.

“Chính là tai bị đau, nên phải đến khám.”

“À.” Nhìn điệu bộ tỏ ra đã hiểu ra vấn đề của tôi, nhưng sao mặt bố

vẫn thể hiện sự lo lắng như vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.