GẶP NHAU NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 152

Tôi cúi đầu, cảm thấy hơi thở bên cạnh mình quá nhẹ, nên không yên

tâm quay lại nhìn Triệt Dã. Cậu ấy và Hứa Dực lặng lẽ nhìn nhau, trên
miệng hé nở nụ cười yên tâm.

Không khí giữa hai người bọn họ khiến tôi cảm thấy hơi bất an.

Sao Hứa Dực lại đến tìm tôi, cậu ấy muốn đưa tôi đi sao? Thế còn

Triệt Dã? Triệt Dã sẽ thế nào?

Khá lâu sau, Hứa Dực thở dài rồi chuyển hướng nhìn sang nơi khác.

Trên mặt cậu bao phủ một nỗi đau và cảm giác bất lực giống như một lớp
sương mù.

“Chắc do tớ đã tìm lâu quá rồi sao? Chắc là như vậy...” Hứa Dực nhìn

tôi, muốn mỉm cười với tôi, nhưng lại không làm được.

“Cho dù là trong giấc mơ của Hy Nhã, tớ vẫn là người đến sau...”

Giọng nói nhẹ nhàng, nhưng khiến cho trái tim người nghe cảm thấy chua
xót.

Đúng là trong giấc mơ sao? Nếu đúng là trong giấc mơ, sao lại giống

thật đến thế? Trên cả quãng đường tôi cứ đi rồi lại dừng, đã gặp rất nhiều
người và nhiều chuyện khác nhau, nhưng vẫn không tài nào xác định được
mình đang ở đâu.

“Cho dù là trong giấc mơ của Hy Nhã, tớ vẫn là người đến sau.”

Câu nói này có nghĩa gì?

Còn tôi vì sao, mà không dám nhìn vào mắt Hứa Dực? Dường như...

dường như chỉ cần nhìn vào, trong lòng sẽ giống như có một thứ gì đó bị vỡ
vụn vậy.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.