GẶP NHAU NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 155

Hứa Dực, tớ xin lỗi...

Lúc này, dường như có một ánh hào quang vụn vỡ bay ra khỏi khuôn

mặt Hứa Dực. Cơ thể cậu ấy run lên, dường như tôi nghe thấy tiếng cười
đầy đau thương, hình như tôi nghe thấy cậu ấy đang dùng một giọng nói
vừa dịu dàng lại vừa tủi thân hỏi tôi: “Hy Nhã, đây là những câu nói từ đáy
lòng cậu sao? Nếu đúng là như vậy, thì tớ chúc phúc cho cậu”.

Nụ cười nhẹ nhàng đó giống như một con dao, bất cứ lúc nào cũng có

thể cứa vào da thịt tôi. Nhưng rõ ràng không có lấy dù chỉ một cử động nhỏ
nơi khóe miệng cậu ấy...

Chỉ là chóp mũi cậu ấy, khóe miệng cậu ấy cứ từ từ trở nên trong suốt.

Khóe miệng vẫn luôn dịu dàng đó đã từng nói rất nhiều câu xúc động, đã
từng dỗ dành tôi, đã từng chọc cho tôi cười, đã rất nhiều lần bày tỏ tình cảm
với tôi...

Nhưng bây giờ, càng lúc nó càng mờ dần đi...

Ngay cả đôi mắt mà tôi không dám nhìn thẳng vào của cậu ấy cũng

ngày càng trở nên mơ hồ.

Tim tôi đập dữ dội. Vào khoảnh khắc đó, lồng ngực tôi như bị đập một

cú rất mạnh! Rất đau!

Thế này là thế nào? Hứa Dực tại sao lại...

Tay cậu, đôi tay đã từng nắm tay tôi, đã từng ôm tôi.

Bờ vai cậu, khi tôi buồn thì luôn xuất hiện ngay lập tức, khiến tôi có

cảm giác thật yên tâm khi được dựa vào.

Tại sao, tại sao tất cả đều đang mờ dần, mờ dần?...

Còn trái tim tôi, tại sao lại như bị bóp nghẹt vậy?

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.