GẶP NHAU NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 167

Chẳng biết từ khi nào mà bác lái xe lại lấy đâu ra được một quả táo và

tiếp tục ngồi ăn.

“Ai nói là phải trả tiền? Cô mau lên xe đi.”

“A? Dạ, dạ.” Tôi gật đầu lia lịa, rồi vội vàng lên “xe”, thực ra nó

giống một “ngôi nhà” mới đúng.

Tôi quan sát khoang xe thật kỹ, phát hiện ra đây chính là một phòng

khách lớn, so với những xe buýt trước đây tôi đã từng ngồi, thì chiếc xe này
được thiết kế dễ chịu hơn và cũng thuận tiện hơn. Toàn bộ ghế ngôi được
thiết kế theo kiểu dáng của sofa, giữa hai hàng ghế còn có cả bàn, hành
khách có thể gục lên bàn để ngủ, hành khách cũng có thể ngồi xung quanh
bàn nói chuyện hoặc chơi trò chơi.

Ở phía cuối khoang xe còn có một tủ kính, bên trong bày một số đồ ăn

vặt, nước ngọt và đồ chơi. Tôi nhẩm tính, trên xe có rất nhiều trẻ con,
nhưng chỉ có hai, ba người lớn. Có một cô bé chắc là học sinh cấp hai đang
kể chuyện cười, khi kể đến đoạn cao trào, mọi người xung quanh đều cất
tiếng cười vang.

Đây đâu có giống như mối quan hệ xa lạ giữa các hành khách, đây

phải gọi là sum họp gia đình mới đúng! Chuyến xe này chắc là được gia
đình nào đó bao trọn gói rồi, cho nên giữa đường tôi lên xe mới không phải
mua vé.

Vừa nghĩ đến việc có thể mình đã chen vào cuộc sum họp của một gia

đình xa lạ, tôi bỗng cảm thấy không biết nên làm thế nào.

“Sao chị không ngồi xuống?” Cô bé vừa kể chuyện cười quay lại nhìn

thấy tôi, thân thiện vẫy vẫy tay.

“Ả, chị...” Thực sự là rất khó xử, tôi không biết mình nên ngồi ở đâu.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.