GẶP NHAU NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 204

“Này, sao cậu lại có thể làm tổn thương bố mẹ cậu như vậy, bây giờ

cậu vẫn chẳng...” Bắt bố me mua cho mình toàn đồ đắt tiền. Những gì tôi
muốn nói vẫn chưa kịp nói ra, cậu ta làm như đã hiếu rõ được những gì tôi
muốn nói, liền nói tiếp lời tôi: “Chị không hiểu”.

Giọng nói đó nặng nề đến nỗi khiến tôi thấy bực bội.

“Không hiểu? Đúng rồi, cần gì tôi phải hiểu, tôi hiểu để làm gì!” Tôi

trả lời vẻ buồn bực. Mối quan hệ giữa mọi người trong gia đình người khác
thì có liên quan gì đến tôi! Con nhà người ta có nghe lời hay không, có hiểu
chuyện hay không thì cũng liên quan gì đến tôi!

Tôi quyết định để cây guitar lại và đi nơi khác để tìm Hứa Dực.

“Nếu chị có thể cùng tôi đi mua một chút đồ...” Nhìn thấy tôi bỏ đi với

vẻ bực dọc, giọng nói của cậu ta có chút khẩn thiết. “Tôi sẽ tặng chị cây
guitar này.”

“Cậu có rất nhiều tiền phải không?” Tôi dừng bước, nhìn cậu ta với

ánh mắt coi thường.

Đúng là thằng nhóc này khiến người ta không tài nào chịu nổi. Tại sao

cứ nói những câu khiến người khác phải bực mình, chỉ muốn đánh cho một
trận chứ?

“...” Cậu ta ngẩn người.

“Năm nay cậu mấy tuổi? Mười tuổi? Mười một tuổi? Bao nhiêu năm

qua, đồ chơi của cậu, cặp sách của cậu, còn cả nước giải khát mà cậu uống,
đều dùng tiền của cậu để mua sao? Ngoài việc nhận những đồ do bố mẹ
mua cho như một lẽ đương nhiên đó, thì cậu đã làm được gì? Nhóc à, nhất
định là cậu chưa bao giờ đạt được giấy khen đúng không? Nhưng cậu biết
không, có nhiều khi tiền mà bố mẹ cậu kiếm được còn khó hơn cả việc cậu
đạt giấy khen đấy. Những điều này cậu đã bao giờ nghĩ đến chưa? Nếu như

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.