Vì lo sợ như vậy, nên hết lần này đến lần khác tôi cứ ngập ngừng dừng
rồi lại bước những bước nặng nề.
Hứa Dực, là cậu phải không? Có phải cậu không? Nếu đúng là cậu,
hãy quay lại đây và mỉm cười với tớ được không, hãy truyền cho tớ chút
dũng khí để tớ có thể tiến đến bên cậu được không? Nếu thật sự đúng là
cậu, liệu cậu có thế vuốt tóc tớ lần nữa và nói rằng: “Tớ thích cậu” một lần
nữa...
Xin cậu đấy, Hứa Dực, hãy cho tớ dũng khí để chúng ta nhận ra nhau
lúc này.
Càng lại gần hơn, tim tôi càng đập mạnh hơn. Tất cả những gì muốn
nói bỗng nhiên bay đi đâu mất như một chú chim nhỏ sổ lồng.
Thật sung sướng...
Nhưng xen lẫn cả nỗi lo sợ.
Chỉ một đoạn đường ngắn mà như thể bước mãi không hết. Lúc đến
được đằng sau lưng người đó, cả thế giới bỗng chốc như mất đi âm thanh,
và trong mắt tôi, chỉ còn nhìn thấy hình ảnh chàng trai trước mặt.
Một dáng vẻ thật dịu dàng, rắn rỏi nhưng lại cô đơn.
Ngón trỏ đang nhẹ nhàng hướng về phía vai người kia thì ngón cái lại
vội vàng co lại như sợ động phải con ong đang hút mật hoa vậy.
Hứa Dực, liệu trong tận sâu đáy lòng mình, cậu có còn lưu giữ những
tổn thương tớ đã gây ra cho cậu không?
Nước mắt hoen mi, tôi hít một hơi thật sâu để lấy đủ sinh khí rồi chầm
chậm đưa tay ra phía trước, Cuối cùng cũng đã chạm vào vai người ấy.
Chàng trai kia quay lại nhìn tôi.