GẶP NHAU NƠI THIÊN ĐƯỜNG - Trang 338

Tôi kinh hoàng nhìn mọi vật xung quanh, một cảm giác bất an lan

khắp người tôi!

“Hứa Dực!” Tôi nắm thật chặt tay cậu ấy, khẩn thiết hỏi. “Tớ đã tìm

thấy cậu rồi, vì thế cậu sẽ không biến mất đúng không? Kể cả khi... tất cả
mọi người ở thành phố này đều biến mất thì tớ vẫn có thể cùng cậu trở về
thế giới hiện thực, đúng không?”

Xin cậu đấy, hãy cho tớ một lời khẳng định đi!

Nét mặt Hứa Dực không chút lo lắng. Cậu ấy chỉ lặng lẽ cười nhìn tôi,

như thể với cậu ấy lúc này dù có chuyện gì xảy ra thì cậu ấy cũng đều chấp
nhận vậy. Nhưng càng như vậy tôi lại càng lo lắng hơn.

“Hứa Dực...”

“Chỉ cần Hy Nhã giữ thật chặt tay tớ như vậy mãi...” Cậu ấy nắm chặt

tay tôi. “Tớ sẽ không rời xa đâu.”

Tôi hoảng loạn gật đầu, chỉ sợ cậu ấy nghĩ là tôi không đồng ý. Lúc

này đây, tôi không thể để lỡ bất kỳ giây phút nào, dù chỉ là một giây thôi!

“Tớ đang nắm tay cậu đây, tớ nắm rất chặt rồi đây! Thế nên cậu không

được biến mất đâu đấy! Nhất định không được bỏ tớ đi đâu đấy!”

“Tớ sẽ không bỏ cậu mà đi đâu!” Cậu ấy nói, giọng thật nhẹ nhàng,

nghe sao mà chân thành đến thế. “Tớ sẽ không rời xa cậu đâu.”

Tích tắc! Tích tắc! Tích tắc!

Tiếng chuông điểm giờ của tháp đồng hồ nghe giổng như xuyên qua

hàng mấy thế kỷ, nặng nề lan truyền tới.

Bầu trời như bị vỡ đôi, một luồng sáng màu vàng xuất hiện từ từ rồi

lan rộng ra che kín toàn bộ khoảng không, cảnh vật xung quanh như đang

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.