GHỀNH V - Trang 11

"Tính phá hả, ở đâu tới zậy cha... Đi đi!"
Tôi rảo bước theo phía tay tên bảo vệ chợ chỉ, chẳng biết đi đâu. Lát sau,

tôi gặp một tốp trẻ đi học về, cổ quàng khăn đỏ, miệng nói cười. Bình tĩnh
lại, tôi giang tay ngăn đường, miệng hỏi:

"Mấy cháu có biết ghềnh V ở hướng nào không? "
Bọn trẻ ngơ ngác nhìn tôi rồi ù té bỏ chạy. Chúng la làng, chắc thằng cha

này điên, bay ơi. Một đứa trai gầy lênh khênh cúi xuống lượm đá rồi thẳng
tay ném về phía tôi. Những đứa khác bắt chước. Gạch đá bay rào rào.

Tôi cắm đầu chạy.
4
Một lát sau, tôi định thần, nhưng vẫn chẳng hiểu cớ sự gì ở cái thị trấn

quạnh hiu này khi hỏi đường đi ghềnh V. Hẳn ghềnh ở ven biển. Vậy tôi cứ
nhắm hướng đông, hướng ra biển, đến gần ghềnh rồi sau sẽ tính. Nhìn đồng
hồ tay, tôi ước còn ít ra là hai, ba giờ trước khi trời tối. Rảo bước, tôi rẽ vào
con đường đất men những thửa ruộng cằn nay đầy cuống rạ trỏng trơ, im
ắng, ngơ ngác trong mùa gặt đã tàn. Xa xa, núi nhô cao, xanh rì. Gió lên,
những cơn gió mát rượi bất ngờ vuốt ve. Nhưng nắng vẫn ập xuống, vẫn
chói chan, không khoan nhượng.

Cứ thế, tôi đi trên bước đường tìm cái Đẹp cứu rỗi. Như con lạc đà trong

sa mạc chong mắt tìm sau những đụn cát bóng nước hư thực khôn lường.
Cứ thế, tôi đi về phía trước, nhưng chẳng biết đến đâu. Chờ phép lạ cho gặp
một con người bằng da bằng thịt sẽ đáp câu tôi hỏi, tôi thầm khấn vong linh
những kẻ đã khuất bóng nhân gian. Đến gần chân núi, phép lạ hiển hiện.
Một cụ già dựa lưng thân một cây cổ thụ, tay cầm roi tre, chăn một con trâu
đang gặm đám cỏ còn chút tươi xanh gần đó.

Tôi cởi ba-lô nay nặng như đá, đến gần. Cụ già giương cặp mắt hấp háy

nhìn tôi, lòng trắng đục ngầu, miệng cười móm mém.

"Đi mô chừ?"
Tôi còn ngần ngại chưa biết có nên hỏi câu hỏi chưa ai trả lời hay không

thì cụ già trỏ tay vào tai nói:

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.