GHỀNH V - Trang 9

ĐI TÌM

3

V

ề đến nhà buổi trưa một ngày trời oi, tôi thấy trên bàn ăn một mẩu

giấy vỏn vẹn ba chữ "em phải đi". Cười nhạt, tôi thầm nhủ, đi thì rồi về.
Tiếng radio nhà bên phải ầm ĩ kịch cải lương. Tiếng nhà bên trái, truyền
hình trực tiếp một trận bóng đá. Xoa mặt, nhớp nháp mồ hôi. Tôi quăng cái
cặp, buông người xuống ghế như một cục đá tảng, hai tay bưng tai, mắt
nhắm lại. Tôi thiếp đi khá lâu, mở mắt khi bóng tối đã phủ lên căn phòng,
kịch cải lương nay thành tân nhạc, và bóng đá hoá ra chương trình giới
thiệu hoa hậu áo dài, tất cả được đệm bằng tiếng xe honda rồ máy, tiếng
nhận còi, tiếng trẻ con đập lộn chí choé văng tục. Bước ra sau, tôi múc
nước dội từ đầu chí chân, tẩy chất nhờn nhụa trên cơ thể, và ôi chao là nhẹ
mình. Thình lình, tôi nghe mình nói, "tôi cũng phải đi". Không chờ vợ đáp
như đã quen thế từ ngày chúng tôi còn rất ít điều chia sẻ, tôi tiếp, "để tìm
cái Đẹp". Nguệch ngoạc, tôi viết, để cạnh mẩu giấy vợ nhắn, ưỡn ngực reo
như anh lính ngây ngô ra trận, "một đi không trở lại đấy nhé!"

Không mường tượng ra cuộc phiêu lưu này thế nào, tôi điện thoại đến

toà báo nhắn mình bệnh, xếp gọn áo quần vào một chiếc balô, nhét bản
thảo tập thơ, và gom hết tiền rồi ra khu Tây-balô bắt xe càphê Sinh đi QN.
Tôi đi. Như một giải thoát, nhưng khỏi gì thì tôi không biết, chỉ thấy thân
mình như chim bay bổng, không ràng buộc, không trọng lượng, không một
mảy may hối tiếc. Mở kính xe, gió ào ào qua, tôi nhẹ hẫng đi như một hạt
bụi đường vô sở cứ. Tây đầm ồn ào chuyện trò, nhìn tôi xa lạ trên chuyến
xe cho khách ngoại đi du lịch, hỏi. Tôi gật đầu và lắc đầu, khiến họ đoán tôi
không hiểu họ nói gì, họ chán quay lại nhìn nhau cười ngu ngơ. Tôi cũng
thế, cũng cười ngu ngơ, lại gật, lại lắc cho đến khi họ để tôi yên.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.