GHỀNH V - Trang 15

phương Đông có thể khác hẳn. Nhưng khốn thay, tôi vẫn bước trong vòng
vô minh. Những bước chân người mù, đêm cũng như ngày. Ai chỉ lối cho
tôi đây? Đốt tập thơ, đâu phải tôi đã đạt đến được sự minh triết của cõi vô
ngôn. Tôi chỉ chập chững đặt chân vào biên giới mong manh giữa hư và
thực.

Sáng hôm sau, tôi kể cho người thủ đền nghe những điều kỳ lạ tôi trải

nghiệm khi tôi hỏi tìm đường lên ghềnh V. Anh ta cười:

"Từ ngày đến ghềnh V tìm giải thoát thành một phong trào thì người ta

ra lệnh cấm. Cấm nhưng vô hiệu, phải đặt ra huyền thoại, phao những ai
chỉ đường đều bị người chết đến đòi mạng. Thế là chẳng còn một ai dám
nói năng gì về cái ghềnh oan nghiệt đó nữa. Cứ vậy, riết thành truyền thống
để dân gian sợ và quên cái ghềnh đó đi..."

Tôi ngập ngừng:
"Thế anh lên ghềnh xem hư thực thế nào chưa?"
"Chưa! Giữ phần mộ ông tôi, tôi đâu đã hết nợ với những người đi

trước..."

Nghe tôi khẩn khoản xin chỉ lối đến ghềnh V, anh hỏi:
"Đến đó làm chi?"
Thú thực với anh là khi đốt tập thơ tôi đã cố khai tử một ảo tưởng. Hiện

tôi vẫn còn hoang mang. Chưa có một vọng niệm gì ngoài cái ao ước thấy
tận mắt cái Đẹp nhưng, tôi thú thật, tôi rất ngờ rằng cái Đẹp có thể cứu rỗi
bất cứ chi. Anh gật gù, giọng giễu cợt:

"Làm sao thì cũng đừng về đòi mạng tôi nhé!"

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.