GHỀNH V - Trang 35

dại trong cơn thiếu đói nay không còn lạ gì trong thời buổi gạo châu củi
quế.

Bỗng nhiên, người đàn bà ngã chúi xuống. Tôi khựng lại, mắt mở to,

chờ. Bà ta bất động, lát sau quơ tay lên. Tôi đến gần. Bà đong đưa, chống
tay, nhưng không ngồi lên nổi. Tôi đợi. Thêm mười, mười lăm phút. Bà thở
giốc, rên rỉ. Chẳng lẽ cứ ngồi chờ mãi, tôi quyết định đến bên bà ta. Nghe
bước chân tôi, bà rú lên. Tôi nói nhỏ:

"Đừng sợ! không sao đâu! "
Thều thào, bà xin tôi dìu bà về quán trọ. Bà lí nhí:
"Chắc quán cũng còn chẳng xa..."
Đỡ lên, đưa cây gậy vào tay rồi xốc nách bà, tôi vừa chuyển bước thì bà

kêu:

"Ối trời, đau, đau...."
Tôi cúi xuống, tay nhè nhẹ nắm lấy cổ chân bà. Nó sưng vù, nóng rát.

Ngẫm nghĩ không còn cách khác, tôi nói:

‘' Để tôi cõng, nhớ ôm lấy cổ tôi...Coi chừng, chớ ngã!"
Bà nằm trên lưng tôi, cắn răng kìm tiếng rên rỉ, tay ôm cứng. Tôi lại bảo,

giọng hài hước cốt bà quên cái đau:

"Đừng xiết, tôi nghẹt thở, cả hai cùng chết đấy..."
Bà ta bật cười. Như quen biết đã từ lâu, bà hóm hỉnh nói như trêu chọc:
"Sợ nhỉ! Nhưng cùng chết thì lãng mạn lắm! "

Vào lúc đấy, mùi hoa nhài sực lên mũi. Tôi hít, như thưở thiếu thời nghe

lời bà ngoại, hít thật nhẹ. Cây nhài là con người tôi cõng trên lưng, tóc tai,
áo quần đều ngát lên mùi hương từ cái thuở thật xa xôi tôi cứ tưởng chẳng
bao giờ còn thấy lại.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.