GHỀNH V - Trang 36

BÊN BỜ AO

14

T

ôi thức dậy, nghe đâu đó một tiếng đàn. Người còn mỏi rã, tôi khép

mắt, ép mặt vào chiếc gối mỏng tanh, thầm nhủ, hóa ra sự lạnh lẽo của bà
chủ quán là cách che đậy một tâm hồn chưa đến nỗi cằn cỗi. Khuya hôm
qua, mở cửa khi tôi dìu người đàn bà trặc chân về, bà chủ quán xuýt xoa, tự
tay xoa thuốc rồi bóp cái chân sưng vù:

"Rõ tội...Thuốc thoa của người dân rộc, tốt lắm. Chỉ mai là hết đau thôi!

"

Bà hỏi chị ngã thế nào, chuyện trò chi với ông thủ am, chăm chú nghe

rồi chép miệng bâng quơ:

"Chân đau mà xuống ghềnh như vậy một mình sức nào xuống nổi". Bà

nhìn tôi, tiếp :

"May mà gặp ông đây...Nếu không, chắc là ngủ bờ ngủ bụi rồi! "
Nằm thêm một lát, tôi rón rén ra khỏi phòng. Lắng tai, tiếng đàn đến từ

căn phòng mé hiên đông. Vậy người đánh đàn không phải là bà chủ quán
trọ này. Bước lại, tôi ghé mắt nhìn qua kẽ liếp. Quay mặt về phía tôi, người
đàn bà tối qua tôi dìu về ngồi xếp chân trước cây đàn thập lục, khuôn mặt
trầm lắng, khe khẽ bựt những sợi dây đàn.

Nàng chợt cất tiếng, giọng yếu ớt, ngâm nga. Tôi lắng nghe, và giật

mình, lùi lại. Tôi nghe tiếng ngâm thơ, thơ của tôi!

Đêm lửa chạm mây
Chi chi chành chành
Một thoáng chân mày
Ù à ù ập
Bốn phía chân mây

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.