GHÉT, THÂN, THƯƠNG, YÊU, CƯỚI - Trang 108

chưa cưới của tôi sắp đi Ottawa để dự phỏng vấn xin việc. Hôm đó trời
sáng sủa và nhiều nắng - khoảng đầu tháng Năm. Tôi quyết định đi bộ. Tôi
gần như chưa bao giờ đến phía Nam phố Dundas hay phía Đông Adelaide,
nên nhiều khu trong thành phố còn hoàn toàn xa lạ với tôi. Những cây bóng
râm dọc các phố phía Bắc vừa trổ lá, rồi những cây tử đinh hương, những
cây hải đường làm cảnh, những luồng uất kim hương đều đang nở hoa, các
bãi cỏ như những tấm thảm tươi mát. Nhưng sau một lúc thì tôi thấy mình
đang bước dọc các phố không có cây bóng râm, các phố nơi nhà cửa chỉ
cách vỉa hè một sải tay, còn những cây tử đinh hương ở đó - tử đinh hương
vốn mọc ở khắp nơi - trông nhợt nhạt như thể bị phai nắng, và không tỏa
hương. Khu phố này, ngoài nhà riêng, còn có những tòa căn hộ nhỏ hẹp, chỉ
cao hai ba tầng - vài tòa nhà trang trí kiểu tiện ích với một đường viền gạch
quanh cửa ra vào, vài tòa khác có cửa sổ kéo lên và rèm rủ thả ra ngoài,
phủ lên bậc cửa sổ.

Cô Alfrida sống trong một ngôi nhà riêng, chứ không phải trong một căn

hộ. Cô ở toàn bộ tầng trên. Tầng dưới, đúng ra là mặt tiền của tầng dưới, thì
biến thành một cửa hiệu, đang đóng cửa vì hôm đó là Chủ nhật. Đó là cửa
hiệu đồ cũ - qua quầy kính trưng bày bẩn thỉu phía trước, tôi có thể thấy
nhiều đồ nội thất không có gì đặc sắc, hàng chồng đĩa cũ và đồ gia dụng
khắp nơi. Thứ duy nhất thu hút tôi là một cái xô đựng mật ong y chang cái
xô mật ong có hình trời xanh và tổ ong vàng óng tôi dùng để đựng bữa trưa
mang đi học hồi sáu hay bảy tuổi. Tôi vẫn còn nhớ mình đã đọc đi đọc lại
những chữ viết trên thành xô: Tất cả mật ong nguyên chất đều sẽ kết thành
hạt.
Lúc đó tôi không hề biết “kết thành hạt” nghĩa là gì, nhưng tôi thích
âm thanh của từ đó có vẻ hoa mỹ và ngon lành.

Tôi mất nhiều thời gian hơn dự tính để đến được đó và tôi thấy rất nóng.

Tôi không ngờ rằng cô Alfrida, khi mời tôi đến ăn trưa, sẽ thết đãi tôi một
bữa như các bữa ăn Chủ nhật quê hồi xưa, song khi trèo lên cầu thang
ngoài trời tôi đã ngửi thấy mùi thịt thà rau củ đang nấu.

“Cô cứ tưởng cháu lạc rồi,” cô Alfrida nói vọng từ phía trên. “Suýt nữa

thì cô lập một đội cứu hộ đấy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.