GHÉT, THÂN, THƯƠNG, YÊU, CƯỚI - Trang 117

Nhưng cháu biết cô nói gì không? Cô vẫn nhớ câu cô nói. Cô bảo, ‘Nhưng
mẹ cháu muốn gặp cháu. Mẹ cháu muốn gặp cháu’.”

Rồi cô cười thật, hay cũng có thể là phát ra tiếng khụt khịt khinh khỉnh

để lãng tránh.

“Chắc cô tưởng mình là một nhân vật quan trọng, nhỉ? Mẹ cháu muốn

gặp cháu.”

Phần này của câu chuyện tôi chưa từng được nghe.
Và khi tôi nghe được chuyện ấy, một điều gì đó xảy ra. Như thể một cái

bẫy vừa sập lại, giam giữ những lời nói đó trong đầu tôi. Tôi không hiểu
chính xác tôi có ích gì cho chúng. Tôi chỉ biết chúng lắc bật tôi ra, giải
thoát tôi, ngay tức thì, để hít thở một luồng khí khác, ở sẵn đó chỉ chờ cho
mình tôi.

Mẹ cháu muốn gặp cháu. Trong truyện ngắn tôi viết có câu này, truyện

được viết ra nhiều năm sau đó, khi câu hỏi ai đã găm vào đầu tôi ý tưởng ấy
trở nên không còn quan trọng nữa.

Tôi cảm ơn cô Alfrida rồi nói tôi phải về. Cô Alfrida đi gọi chú Bill ra

chào tôi, nhưng quay lại thông báo rằng chú đã ngủ rồi.

“Chú ấy sẽ đấm ngực tự trách mình khi tỉnh dậy mất thôi,” cô nói. “Chú

ấy rất thích gặp cháu.”

Cô cởi tạp dề ra và đi cùng tôi xuống hết cầu thang ngoài trời. Ở chân

cầu thang là lối đi rải sỏi vòng ra đến vỉa hè. Tiếng sỏi lạo xạo dưới chân và
cô trượt chân trong đôi dép đế mỏng đi trong nhà.

Cô nói, “Ối! Chết tiệt,” và túm lấy vai tôi.
“Cha cháu thế nào?” cô hỏi.
“Ông vẫn ổn.”
“Cha cháu làm việc vất vả quá.”
Tôi đáp, “Thì ông buộc phải thế.”
“Ừ, cô biết. Thế mẹ cháu thì sao?”
“Mẹ cháu đại loại vẫn vậy.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.