GHÉT, THÂN, THƯƠNG, YÊU, CƯỚI - Trang 209

đến, Lorna nhận được lá thư của Lionel. Không phải thơ - một lá thư hẳn
hoi, mặc dù rất ngắn gọn.

Em mơ thấy mình chở cô đi bằng xe đạp. Mình đi rất nhanh. Dường như

cô không sợ gì cả, mặc dù có lẽ cô nên sợ. Mình không nên thấy thôi thúc
phải giải thích giấc mơ này.

Brendan đã đi từ sớm. Anh đang dạy lớp hè, anh bảo anh sẽ ăn sáng ở

căng tin. Polly ra khỏi phòng ngay sau khi Brendan đi. Chị mặc quần dài
thay vì váy viền ren, và chị mỉm cười suốt, như thể cười chuyện gì của
riêng mình. Chị cứ hơi cúi đầu xuống để tránh ánh mắt của Lorna.

“Chị nên đi tham quan gì đó ở Vancouver,” chị bảo, “vì chắc là chị sẽ

chẳng bao giờ đến đây lần nữa.”

Lorna đánh dấu một vài chỗ lên bản đồ, chỉ dẫn cho chị và bảo cô xin lỗi

không đi với chị được, vì có trẻ con đi cùng sẽ phiền hà lắm, không đáng.

“Ồ. Ồ, không có gì đâu. Chị cũng không mong thế. Chị qua đây không

phải để bắt em lúc nào cũng phải lo cho chị.”

Elizabeth cảm nhận được không khí căng thẳng. Con bé hỏi, “Sao chúng

con lại phiền hà?”

Lorna cho Daniel đi ngủ giấc ngắn buổi sáng, và khi thằng bé dậy, cô cho

nó vào xe đẩy và nói với Elizabeth là họ ra sân chơi. Sân chơi cô chọn
không phải là cái trong công viên gần nhà - nó ở dưới chân đồi, gần con
phố nhà Lionel. Lorna biết địa chỉ nhưng chưa bao giờ nhìn thấy ngôi nhà.
Cô biết đó là nhà riêng, không phải khu căn hộ. Cậu sống ở trong một căn
phòng trên lầu.

Đến nơi cũng không tốn thời gian lắm - mặc dù chắc chắn, đi về sẽ lâu

hơn vì cô phải đẩy xe đi ngược lên đồi. Nhưng cô đã đi vào phần cổ kính
hơn của Bắc Vancouver mất rồi, ở đây nhà nhỏ hơn, đậu trên những lô đất
hẹp. Căn nhà nơi Lionel sống có bảng tên cậu cạnh một cái chuông, và tên
B. Hutchinson bên cạnh một cái chuông khác. Cô biết bà Hutchinson là chủ
nhà. Cô bấm chuông nhà bà.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.