GHÉT, THÂN, THƯƠNG, YÊU, CƯỚI - Trang 218

không một hy vọng về sự thay đổi mà hẳn chị đã mơ sẽ đến với cuộc đời
mình.

“Mình đọc Madeline đi mẹ,” Elizabeth đề nghị.
“Hình như mẹ không mang theo quyển Madeline,” Lorna trả lời.

“Không. Mẹ không mang theo. Nhưng có sao đâu, con thuộc làu rồi mà.”

Rồi cô và Elizabeth cùng bắt đầu.
“Giữa kinh thành cổ Ba Lê
Một căn nhà cũ bốn bề tường rêu
Mười hai bé gái chia đều
Cùng nhau thức, ngủ, ăn theo hai hàng…”
Thật ngu ngốc, thật ủy mị, thật tội lỗi. Chuyện này không thể xảy ra

được.

Nhưng những chuyện như thế quả thật vẫn xảy ra. Có những người quỵ

ngã, họ không được trợ giúp đúng lúc. Họ không được trợ giúp một chút
nào. Có những người bị ném vào tăm tối.

“Khuya khoắt lúc nửa đêm
Clavel chợt thức giấc, bật đèn
‘Sao có gì không ổn’
Cô vội hét toáng lên…”
“Mẹ ơi!” Elizabeth gọi. “Sao mẹ dừng lại?”
Lorna trả lời, “Mẹ phải dừng lại một chút. Miệng mẹ khô quá.”
Họ dừng ở Hope, ăn bánh hamburger và uống sữa lắc. Khi xuống đến

thung lũng Fraser thì bọn trẻ con đã ngủ hết ở ghế sau. Vẫn còn một lúc
nữa. Một lúc nữa thì mới tới Chilliwack, mới tới Abbotsford, mới nhìn
chấy những ngọn đồi New Westminister phía trước, rồi những ngọn đồi
khác mà nhà cửa bao trùm, nơi bắt đầu vào thành phố. Còn những cây cầu
phải vượt qua, những ngả đường phải rẽ, những con đường phải đi theo,
những góc phố phải băng qua. Tất cả những thứ ấy là tiền sự. Khi cô thấy
chúng sắp tới đây thì tất cả sẽ trở thành hậu sự.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.