GHÉT, THÂN, THƯƠNG, YÊU, CƯỚI - Trang 258

Cha tôi ngủ trong một gian phòng nhỏ cạnh bếp, trước đây là kho thực

phẩm. Ông có một cái giường sắt và một cái ghế tựa gãy lưng đặt chồng tạp
chí National Geographics cũ mà ông thường đọc khi khó ngủ. Ông bật tắt
đèn trần bằng một sợi dây cột vào khung giường. Toàn bộ sự sắp xếp này
đối với tôi dường như hoàn toàn tự nhiên và phù hợp với một người đàn
ông là người cha, là trụ cột của gia đình. Ông cần phải ngủ như một người
lính gác, đắp tấm chăn vải thô, với cái mùi không bao giờ bỏ được của ông,
mùi máy móc pha trộn với mùi thuốc lá. Đọc báo và thức hàng giờ, tỉnh táo
ngay cả trong khi ngủ. Vậy mà cha đã không hề nghe thấy chị Queenie bỏ
đi. Ông bảo chắc chị phải ở đâu đó trong nhà. “Con đã tìm trong phòng tắm
chưa?”

Tôi đáp, “Chị ấy không có trong phòng tắm.”
“Hay là đang ở trong phòng với mẹ nó. Chắc dì con lại bị ma ám.”
Cha tôi gọi đó là ma ám, khi dì Bet tỉnh dậy - hoặc nửa tỉnh nửa mê - sau

một cơn ác mộng. Dì thường mò mẫm ra khỏi phòng, miệng ú ớ không thể
nào giải thích được cái gì đã làm dì hoảng sợ, và chị Queenie sẽ phải đưa dì
quay lại giường. Chị sẽ nằm ôm cuộn lấy lưng dì, vỗ về an ủi bằng những
âm thanh nghe như tiếng chó con táp sữa, và sáng dậy, dì Bet sẽ chẳng còn
nhớ gì nữa.

Tôi bật đèn phòng bếp.
“Con không muốn đánh thức dì Bet,” tôi nói.
Tôi nhìn cái khuôn bánh mì đáy đã gỉ sét, được lau chùi quá nhiều lần

bằng khăn lau bát, nồi niêu trên mặt bếp đã được rửa sạch nhưng chưa cất
đi, và tôi nhìn câu phương châm của công ty Fairholme Dairy: Chúa Trời là
tâm linh của mỗi nhà. Tất cả những thứ này đang ngu ngốc chờ đợi một
ngày mới bắt đầu mà không hề biết là cái ngày này đã bị một thảm họa
khoét rỗng. Cửa dẫn ra hàng hiên bên hông nhà không khóa.

“Có người vào nhà mình,” tôi hốt hoảng. “Có người vào nhà bắt cóc chị

Queenie rồi.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.