GHÉT, THÂN, THƯƠNG, YÊU, CƯỚI - Trang 316

ra ông trong khi ông chẳng biết bà ta là ai. Có lẽ bà ta còn hài lòng vì bà
biết về Fiona, về cuộc sống của Fiona tại đây, và tự nhủ là có khi bà còn
biết nhiều hơn ông.

“Ông ấy cũng không có ở đây,” bà ta thêm.
Ông đi tìm Kristy.
“Đâu có gì đâu, thật mà,” cô trả lời khi ông hỏi Fiona bị làm sao. “Bà ấy

chỉ muốn nằm nghỉ một ngày thôi, bà ấy hơi khó ở.”

Fiona đang ngồi thẳng lưng trên giường. Mặc dù đã vào phòng này vài

lần nhưng ông không nhận ra đây là loại giường bệnh viện có thể xoay
dựng lên theo cách ấy. Bà mặc một trong mấy cái váy cao cổ đoan trang
của mình, sắc mặt không giống hoa anh đào nữa mà trắng bệch như bột.

Aubrey ngồi cạnh bà, trong chiếc xe lăn được đẩy sát giường của bà hết

cỡ. Ông ta không mặc chiếc sơ sơ mi xoàng xĩnh để hở cổ như thường lệ
nữa mà diện áo vét thắt cà vạt. Cái mũ vải tuýt điệu đà của ông ta đặt trên
giường. Trông ông ta tươm tất như vừa đi một công chuyện gì quan trọng.

Gặp mặt luật sư? Đi ngân hàng? Hay đi gặp nhà quàn để thu xếp chuyện

mai táng?

Bất kể vừa làm công chuyện gì thì có vẻ như ông ta đã kiệt sức vì nó.

Trông mặt ông ta cũng tái xám.

Cả hai đểu ngẩng đầu lên nhìn Grant, nét mặt hoa đá vì đau khổ chợt nhẹ

nhõm, nếu không muốn nói bà đầy vẻ đón chào, khi họ nhận ra đó là ông.

Chứ không phải là người mà họ nghĩ.
Họ bịn rịn nắm tay nhau, không chịu buông ra.
Cái mũ trên giường. Cái áo vét và cái cà vạt.
Không phải Aubrey vừa đi đâu. Câu hỏi không phải là ông ta đã đi đâu

và ông ta đã gặp ai. Mà là ông ta chuẩn bị đi đâu.

Grant đặt cuốn sách lên giường, phía bên bàn tay còn rỗi của bà.
“Sách về Iceland,” ông nói. “Anh nghĩ có thể em sẽ muốn xem.”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.