GHÉT, THÂN, THƯƠNG, YÊU, CƯỚI - Trang 33

Chào anh Ken Boudreau,
Em nghĩ mình phải viết để gửi lời cảm ơn những lời tốt đẹp anh đã dành

cho em trong thư gửi con gái. Anh đừng lo em sẽ bỏ việc. Anh nói em là
người anh có thể tin cậy. Đấy là theo ý em hiểu, và em ngẫm lại, cho đến
giờ phút này, điều đó đúng. Em cảm kích vì anh đã nói ra điều đó, vì có
người cho rằng với một người giúp việc không biết rõ gốc gác như em thì
thật là ‘câu chuyện cảnh giác’. Vậy nên em nghĩ mình cần kể với anh đôi
điều về bản thân. Em sinh ra ở Glasgow, nhưng mẹ bỏ em khi bà đi lấy
chồng. Em được đưa vào nhà cô nhi khi mới được năm tuổi. Em cứ chờ bà
quay lại đón em, nhưng bà không bao giờ trở lại và em quen dần với mọi
thứ ở đó, và mọi người cũng không Tệ

[4]

. Năm mười một tuổi, em được đưa

sang Canada theo một Chương trình hỗ trợ và sống với ông bà Dixon, làm
việc ở trang trại, lau nhà họ. Trong Chương trình có điều khoản được đi
học, nhưng em chẳng mấy khi được đi. Mùa đông, em làm việc trong nhà
đỡ đần bà chủ nhưng hoàn cảnh khiến em nghĩ mình phải đi khỏi đó, và vì
cao lớn hơn tuổi, em được nhận vào làm trong Viện Dưỡng lão, chăm sóc
người già. Em cũng không ngại làm ở đó, nhưng thấy được nhiều tiền hơn
nên chuyển đến làm ở một Xưởng Sản xuất Chổi. Ông chủ xưởng Willets có
một bà mẹ già đến ngó qua xem công việc ra sao, và bà ấy với em cũng
kiểu khá hợp nhau. Không khí ở nhà xưởng làm em khó thở, nên bà ấy bảo
em nên về làm cho bà, và em đã nghe theo. Em sống với bà 12 năm bên một
cái hồ tên là hồ Chim Gáy ở miền Bắc. Chỉ có hai người với nhau, nhưng
em quán xuyến được hết mọi việc trong nhà ngoài đường, lái được cả
xuồng máy và ô tô. Em học đọc thành thạo vì mắt bà càng ngày càng kém
và bà thích được em đọc cho nghe. Bà mất năm 96 tuổi. Chắc anh sẽ nói
còn trẻ thế mà phải sống đời như vậy, nhưng em hạnh phúc. Bữa nào em
cũng ăn cùng với bà, và em ngủ trong phòng bà vào khoảng một năm rưỡi
trước khi bà qua đời. Nhưng sau khi bà mất, gia đình bảo em phải dọn ra
trong một tuần. Bà để lại cho em ít tiền, và chắc điều đó làm họ không vui.
Bà muốn em dùng tiền đó chi cho Giáo dục, nhưng như thế thì em lại phải
ngồi cùng lớp với bọn trẻ con. Nên khi em thấy quảng cáo ông McCauley

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.