GHÉT, THÂN, THƯƠNG, YÊU, CƯỚI - Trang 42

“Không. Nghe chối quá.”
“Nhưng mụ ấy không thấy thế đâu.”
“Mụ sẽ thấy chối đấy,” Edith nói.
Nó băn khoăn không biết có nên nói với Sabitha về nguy cơ bị tắc cơ

quan ấy không. Rồi quyết định là không. Vì một lẽ, thông tin đó rơi vào tập
hợp những lời cảnh báo từ phía mẹ nó, và không bao giờ phân loại được là
có thể tin hay không. Điều đó không đáng ngờ đến độ như lời giảng về việc
đi dép cao su trong nhà sẽ làm giảm thị lực, tuy nhiên cũng chẳng nói trước
được một ngày nào đó có thể nó sẽ phát hiện ra cả hai điều trên đều ngớ
ngẩn như nhau. Và vì một lẽ khác - chắc Sabitha sẽ chỉ cười phá lên thôi.
Sabitha luôn cười phá lên khi nghe những lời cảnh báo - nó thậm chí sẽ
cười khi bạn bảo với nó là ăn nhiều bánh su kem sô cô la sẽ làm nó béo.

“Thư trước của em làm anh thật sung sướng…”
“Thư trước của em khiến anh ngất ngây…” Sabitha nói.
“… làm anh thật sung sướng khi nghĩ rằng mình có một người bạn thực

sự trên thế gian này, đó chính là em…”

“Suốt đêm anh không ngủ được vì luôn mong chờ được ôm siết em trong

vòng tay…” Sabitha vòng tréo hai tay tự ôm lấy người nó và đung đưa.

“Không. Anh thường thấy rất cô đơn, không có người chia sẻ, dù có mặt

cuộc sống hướng ngoại…”

“Chữ đó nghĩa là gì… ‘hướng ngoại’ ấy? Mụ sẽ không hiểu đâu.”
“Mụ ấy hiểu.”
Những từ đó làm Sabitha tắt tiếng và có lẽ cảm thấy phật ý. Nên cuối

cùng Edith đọc to, “Anh phải nói lời tạm biệt thôi, và cách duy nhất anh có
thể kết thúc bức thư là tưởng tượng rằng em sẽ đỏ mặt khi đọc những dòng
này…”

“Thế là đúng ý cậu muốn thêm rồi chứ gì?”
“Đọc những dòng này trên giường, lúc đang mặc váy ngủ,” Sabitha nói,

như nó vẫn thường vui lại rất nhanh, “và nghĩ về lúc anh ôm siết em trong
vòng và mút ti em…”

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.