GHÉT, THÂN, THƯƠNG, YÊU, CƯỚI - Trang 80

tất cả những người nói ra nhận xét đó thực ra đều muốn nói “Manon bên
dòng suối”

[6]

nhưng cô không đưa ra lời cải chính nào. Cô thấy rất bực bội

vì phải ngồi đó mà nghe ý kiến của những người khác về mình. Ai cũng nói
sai bét. Cô chẳng hề e thẹn hay ngoan ngoãn hay tự nhiên hay thuần khiết.

Tất nhiên, khi ta chết đi, những nhận định sai lầm đó là tất cả những gì

còn lại.

Trong khi đang miên man với những ý nghĩ đó trong đầu, cô đã làm một

việc dễ làm nhất trong ruộng ngô - đi lạc. Cô đã bước qua một luống, rồi
một luống nữa, rồi chắc bị mất phương hướng. Cô cố trở lại lối cũ vừa đi
nhưng rõ ràng là bị sai hướng. Mặt trời lúc đó lại đang khuất trong mây nên
cô không biết đâu là hướng Tây. Mà cô cũng chẳng biết sau khi vào luống
ngô thì mình đi về hướng nào nên nhìn mặt trời cũng chẳng giúp được gì.
Cô đứng im và lắng nghe, nhưng chỉ thấy tiếng lá ngô rì rào và tiếng xe cộ
ở đâu đó xa xăm.

Tim cô đập nhanh y như trái tim một người khỏe mạnh sẽ còn một quãng

đời dài nhiều năm trước mắt.

Rồi một cánh cửa bật mở, cô nghe tiếng chó sủa và tiếng Matt quát rồi

tiếng cửa đóng sập lại. Cô chen vội qua những thân và lá, đi về hướng đó.
Và hóa ra cô chẳng đi xa mấy. Suốt lúc trước cô chỉ loanh quanh ở một góc
nhỏ của ruộng ngô.

Matt đưa tay vẫy cô và nạt mấy con chó.
“Đừng dợn chúng, đừng dợn,” ông ta gọi cô. Cũng như cô, ông ta đang

tiến lại chiếc xe, chỉ có điều từ một hướng khác. Khi họ đến gần nhau hơn,
ông ta nói với một giọng thấp hơn, có lẽ thân mật hơn.

“Đáng ra cô cứ đến gõ cửa chứ.”
Thì ra ông ta nghĩ cô vào ruộng ngô đi giải.
“Tôi vừa bảo chồng cô để tôi ra xem cô ổn cả không.”
Jinny nói, “Cảm ơn ông. Tôi vẫn ổn.” Cô vào trong xe nhưng vẫn để cửa

mở. Ông ta chắc sẽ thấy bị xúc phạm nếu cô đóng cửa. Mà cô cũng thấy
mình không còn sức nữa.

Liên Kết Chia Sẽ

** Đây là liên kết chia sẻ bới cộng đồng người dùng, chúng tôi không chịu trách nhiệm gì về nội dung của các thông tin này. Nếu có liên kết nào không phù hợp xin hãy báo cho admin.